Lâu lắm rồi, vợ không còn cảm giác được chồng nắm tay và chở đi chơi nữa.
Sáng, vợ dậy thật sớm chuẩn bị nấu bữa ăn cho chồng còn mình chẳng kịp ăn, vội dắt xe ra và lao vù đi làm vì sợ không kịp giờ. Còn chồng chẳng kịp nói với vợ một tiếng, cứ thế vợ giống như cái máy trong nhà. Ngày nào cũng vậy, muốn ăn sáng cùng chồng một bữa thật quá khó. Cuối tuần thì lại ngủ triền miên, không kịp dậy ăn sáng vì đi làm mệt nhọc, cả tuần mới có một ngày nghỉ ngơi.
Cả ngày cắm đầu vào máy tính, chỉ mong sao công việc hiểu quả, đạt chỉ tiêu, thế là vui mừng lắm. Hết giờ làm, vợ lại lóc cóc dắt xe và lao về nhà chuẩn bị cơm tối cho chồng. Có những hôm chồng bận không về ăn kịp, vợ một mình lủi thủi với mâm cơm rồi lại đi ngủ, chồng về lúc nào cũng không hay. Một ngày bận rộn cứ diễn ra như thế, cả hai đều không có nhiều thời gian dành cho nhau.
Còn chồng, công việc cũng cứ nhàng nhàng. Hai vợ chồng cùng chung một con đường đi làm nhưng vì giờ giấc không giống nhau nên lâu nay cứ việc ai người ấy làm. Chẳng đi cùng đường, chẳng đợi nhau vì vợ không thể đợi, còn chồng cũng không muốn dậy sớm.
Đi làm, thấy cô bạn có chồng đưa đón đến công ty nhiều lúc cũng tủi, nhưng mọi chuyện lại trôi qua nhanh. Hôm nay vợ buồn, ngồi lại công ty chưa muốn về với lý do đi liên hoan. Vợ muốn nghỉ ngơi một tối, muốn được tự do đi ăn một mình hoặc tụ tập với bạn bè, còn chồng thì kệ. Vợ nghĩ bụng, để chồng nhịn một bữa cũng không sao. Thấy cô bạn bên cạnh cũng ngồi mãi không về, vợ hỏi thì cô ấy nói đợi chồng tới đón. Đấy, bỗng dưng vợ thấy buồn. Chẳng bao giờ chồng đón vợ đi làm, chẳng bao giờ có cái cảm giác chờ đợi giống như ngày chúng mình yêu nhau.
Chẳng bao giờ chồng đón vợ đi làm, chẳng bao giờ có cái cảm giác chờ đợi giống như ngày chúng mình yêu nhau. (ảnh minh họa)
Còn nhớ ngày trước, mỗi lần vợ gọi là dù ở đâu chồng cũng tới. Hôm nào cũng được người yêu chở đi chơi, đi ăn, cảm giác thật thích thú. Nhưng từ ngày cưới nhau, lao vào công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền đã làm ta quên đi tất cả. Vợ chồng sống với nhau như trách nhiệm, dù tình yêu có nhiều nhưng chẳng có thời gian mà thể hiện với nhau. Chuyện ‘gối chăn’ vợ chồng vẫn có nhưng giống như chuyện làm cho xong.
Nghĩ lại thấy buồn, đã nửa năm nay chồng chưa nắm tay vợ, chưa đưa vợ đi chơi đâu đó vào mỗi cuối tuần, chẳng bao giờ còn cảm giác tìm một quán cà phê bên đường để cả hai cùng vào tán gẫu nữa. Cuộc sống cơm áo gạo tiền cứ cuốn con người ta đến thế.
Vợ buồn viết nhật ký, việc mà ngày trước khi yêu chồng vợ thường hay viết. Đêm nay chồng lại về muộn, lại không ăn cơm vợ nấu, vợ cũng chẳng nuốt nổi nhưng không dám giận chồng. Giận chồng chỉ làm vợ mệt mỏi thêm mà thôi vì tính chồng không mấy khi muốn làm lành. Vừa viết vợ vừa khóc, vợ tủi thân và thấy cực quá. Vợ ngủ thiếp đi trên bàn lúc nào không biết, khi tỉnh dậy thấy nằm trên giường rồi, có lẽ chồng đã bế vợ vào.
Thật lạ chồng không nằm bên, vợ thấy chồng chuẩn bị đồ ăn sáng dưới nhà. Vợ ngạc nhiên đến rơi nước mắt, chồng của vợ đây sao? Nay chồng có ý định đưa vợ đi làm, và nói từ nay chồng sẽ đi sớm để chở vợ đi, đón vợ về vì dù sao cả hai cũng chung đường.
Sáng, chồng chở vợ ngồi sau, bỗng chồng giật nhẹ tay vợ, đút vào túi áo và nắm chặt lấy. Một cảm giác xốn xang như ngày nào, vợ nhẹ tựa đầu vào vai chồng, mỉm cười thật hạnh phúc. Cảm giác thân quen giống như ngày mình yêu nhau lại ùa về và tình yêu lại đang đơm hoa kết trái.
Yêu chồng nhiều lắm đấy, hạnh phúc thật vì có chồng bên cạnh. Cứ mãi như thế này chồng yêu của vợ nhé!