Câu chuyện buồn của tôi xuất phát từ việc, tôi quá giàu... và vì giàu mà cô đơn.
Nói thế, chị em sẽ cho rằng, tôi đúng là loại trọc phú, không ra làm sao. Những kẻ tự khoe mình giàu chỉ là những kẻ bỏ đi, không biết khiêm tốn.
So với những gã đàn ông giàu có kếch xù ngoài kia, tôi cũng chẳng là gì. Nhưng so với những người xung quanh tôi, nơi tôi đang sống, bạn bè của tôi, tôi là một công tử Bạc Liêu chính hiệu. Vì tôi có tiền nên tôi tự tin, đàn bà, con gái sẽ bám theo tôi, say như điếu đổ. Sắc đẹp ư, tôi chẳng cần cho lắm. Có tiền còn đắt giá hơn sắc đẹp. Cứ nhìn phụ nữ bây giờ mà xem, người ta hiện đại rồi, sẽ bám theo những anh có tiền mà xấu trai, chứ chẳng mấy ai bám theo mấy gã hình thức chỉn chu, đẹp cái mặt nhưng túi thì rỗng tuếch.
Vì thế, tâm điểm của tôi là, cứ mặc kệ đi, cứ ăn mặc sang trọng đi, cứ đi xe xịn, cứ thể hiện phong thái đĩnh đạc, cứ nước hoa xịn dùng, quần áo đẹp mặc, không cần tán gái, họ tự tán mình. Đúng thế, tôi có khá nhiều cô nàng vây quanh. Nhưng, tôi chỉ thích chơi vui, tìm hiểu cô này, cô nọ chứ không xác định yêu hay dành tình cảm thật lòng cho ai đó. Vì các cô theo tôi một là ăn diện, khoe khoang hình thể, khoe khoang sự sành điệu của mình. Tôi lại không thích những kiểu người như thế. Gái đẹp, giàu sang, tôi đã nhìn cả rồi. Ăn mặc sành điệu, hàng hiệu, tôi đã chơi với nhiều người rồi. Tôi giàu có rồi, cần đâu sự giàu sang hơn. Tôi đâu cần tham tiền bạc để cuốn lấy những cô gái nghèo. Tôi cần tìm một tình yêu chân thành, một người cho tôi cái cảm giác đúng là yêu, là thật lòng.
Nhưng, khó tìm…, rất khó tìm. Tôi đã nghĩ, chắc chắn trong những cô gái yêu tôi, sẽ có những người khiến tôi vừa ý. Vậy mà, vài năm trôi đi, khi tôi đã đến tuổi lập gia đình, tôi vẫn không tìm được người con gái nào ưng ý. Tôi không biết dùng từ nào để miêu tả tiêu chí của mình. Chẳng có tiêu chí gì hết. Chỉ cần trái tim mách bảo rằng, đó mới là người phụ nữ thực sự của tôi, là tôi thấy yên tâm rồi.
Khổ thay, những cô gái tôi thích, họ chẳng thích tôi. Tôi mải miết theo đuổi một em, ngoại hình khá là ưa nhìn. Không sành điệu, không hàng hiệu, không son phấn, không chảnh chọe như những cô gái khác. Em hiền lành, dịu dàng, đằm thắm. Tôi muốn chinh phục trái tim em. Tôi muốn cho em hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đưa em đi nhà hàng, đưa em đi mua sắm, tặng em những món quà mà em thích, nhưng chẳng thể nào tôi đánh đổ được trái tim sắt đá của em.
Thật ra, tôi không lý giải được trong lòng em nghĩ gì, em có thích tôi không. Em nửa vời, lúc thích, lúc không, mơ hồ tỉnh tỉnh. Tôi nghĩ đến một gia đình hạnh phúc khi có em, tôi sẵn sàng trao cho em trái tim mình, mở rộng vòng tay đón em vào lòng. Nhưng tôi càng gần, em càng xa. Tôi càng chủ động, em càng sợ, càng nhút nhát, không dám tiến đến gần tôi.
Tôi hỏi em tại sao, em trả lời một cách ngây thơ, khiến tôi không khỏi suy nghĩ: “Người có tiền như các anh, nay chơi chỗ này, mai chơi chỗ khác, làm sao để tiêu hết tiền. Em cô gái không có gì, hai bàn tay trắng, yêu sao được người như anh. Bằng lòng rằng, anh không cần tiền bạc, anh thừa sức nuôi được một người vợ không có gì. Anh có thể cho cô ấy công việc, tiền tài nhưng sự chung thủy, anh có thể khiến người khác tin không? Rồi mai đây, anh sẽ lại nghĩ, vợ anh chẳng có gì, tự nhiên được anh cưu mang, nên anh bất giác nhận ra, mình đã phí hoài bên người vợ ấy. Anh lại vung tiền, lại chơi, lại say mê thú vui như thời trai trẻ. Ai tin được đàn ông có tiền. Nhiều tiền rồi, không cho cái thì gái cũng đòi cho”.
Anh mắt em đầy e ngại khi nói với tôi những lời trong lòng. Tôi hiểu, em đang sợ, sợ những gã có tiền như tôi. Đó là lý do, em và một vài cô gái ít tiền tôi muốn làm quen, chưa bao giờ gần gũi với tôi, chưa bao giờ muốn lại gần tôi.
Ai bảo đàn ông giàu bây giờ chơi bời nhiều quá. Ai bảo, những người có tiền luôn mang tiền của mình để vung vào những thú vui xa xỉ. Những cô gái mà bản thân họ không có gì, lấy đâu niềm tin để tin rằng, người chồng giàu có kia sẽ không có một ngày khinh thường họ, ngoại tình với những người khác? Chẳng có cơ sở nào để khiến đàn bà tin vào đàn ông giàu có. Hóa ra, có tiền lại không dễ dàng có được tình yêu chân thành.
Sự giàu sang, đồng tiền đã khiến nhiều người thay lòng. Người vì muốn giàu mà bán thân. Và nếu như anh có tiền, anh sẽ là người muốn mua chuộc tình yêu hay lén lút mua chuộc thứ tình cảm của người khác. Vợ anh, người từng ngày ngửa tay xin tiền anh, sẽ chẳng có động lực nào dám đặt niềm tin tuyệt đối vào chồng.
Đàn bà luôn có quỹ đen, và đây cũng là lý do họ làm vậy. Chẳng ai biết đâu được, một ngày, họ sẽ phải ra rìa.
Tôi giàu sang, tôi thường nghĩ, người như tôi tán ai chẳng được. Thế mà, mấy cô gái không giàu có ấy, mấy cô gái dịu dàng giản dị ấy, tôi tán mãi không được cô nào. Cứ thấy mình càng nhiệt tình, họ lại càng đẩy mình ra xa.
À thì ra, họ sợ những người giàu như tôi không chung tình. Họ nghi ngại rằng, trong tương lai, tôi có mang tiền của mình đi chơi gái, ngoại tình, hoặc đốt vào những trò lố bịch tôi thích. Có tiền thích thật, sang trọng thật, lịch lãm thật. Nhưng có nhiều tiền, chẳng có tình yêu, hoặc cũng là thứ tình yêu giả tạo, hoặc là sống với tình yêu mà luôn nghi ngại, sợ hãi, mơ hồ không biết, họ có yêu mình thật lòng hay không.