Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình là một người may mắn khi được đến 2 người phụ nữ yêu tôi hết lòng.
Tôi với Hoa đều sinh ra và lớn lên ở vùng quê. Tình cảm của chúng tôi cũng giống như bao người khác: gặp gỡ, yêu đương rồi ước hẹn. Nhà tôi với nhà vợ đều nghèo khó. Chúng tôi không bao giờ than thân trách phận mà luôn động viên, an ủi nhau cố gắng hơn vì tương lai của con cái sau này.
Sau đám cưới, tôi với vợ cùng ra thành phố tìm việc làm. Vì chỉ tốt nghiệp cấp 3 nên tôi chỉ có thể xin được một công việc trong nhà máy. Sau vài năm phấn đấu, tôi đã là quản lý của một tổ công nhân. Vợ tôi cũng là kế toán cho một nhà hàng nhỏ.
Sau 7 năm làm việc ở thành phố, chúng tôi tiết kiệm được một khoản tiền và quyết định xây lại nhà ở quê cho bố mẹ. Nhà vừa hoàn thành thì vợ tôi mắc bệnh hiểm nghèo.
Những ngày sau đó, tôi vừa đi làm, vừa vào bệnh viện chăm sóc vợ. Nhìn vợ ngày một đau đớn, gầy mòn, héo hon vì bệnh tật, tôi chỉ mong có thể gánh bệnh thay vợ. Sau 3 tháng điều trị trong bệnh viện, bác sỹ nói rằng bệnh của vợ tôi phát hiện quá muộn nên giờ chỉ điều trị để duy trì sự sống.
Vợ mất vì bệnh hiểm nghèo khiến tôi vô cùng đau đớn. Ảnh minh họa
Dần dần, vợ tôi nhận ra rằng cô ấy sẽ sớm ra đi. Một lần, khi tôi đang bón cháo cho vợ thì cô ấy nắm tay tôi và nói: “Anh ơi, em có cảm giác em chẳng còn nhiều thời gian nữa. Sau khi em ra đi, em mong anh sẽ tìm được một người khác yêu anh hơn em.
Dù em có ra đi thì cuộc sống vẫn còn rất tươi đẹp. Nếu anh cứ sống một mình, em chết cũng không yên lòng. Anh có thể hứa với em không?”. Nhìn vào mắt vợ, tôi chỉ biết khóc chứ không thể nói nên lời.
Một tháng sau, vợ tôi qua đời. Sau khi lo liệu cho vợ, tôi tự nhốt mình trong căn phòng. Cái chết của vợ đã gây cho tôi một cú sốc lớn. Càng lao đầu vào làm việc, tôi lại càng không thể quên được cô ấy. Tôi không nhớ tôi đã khóc bao nhiêu đêm khi nhớ về cô ấy.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp vợ, những lời tôi đã từng hứa với cô ấy. Tôi từng hứa sẽ xây nhà lớn, mua xe hơi, mua cho cô ấy những bộ quần áo đẹp nhất. Tôi từng hứa sẽ đưa cô ấy đi Sa Pa ngắm tuyết, ra biển chụp ảnh cưới. Nhưng tất cả những lời hứa đó đều chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
Tôi luôn nghĩ rằng tôi không thể yêu bất cứ người nào nữa cho đến khi Phương bước vào cuộc đời tôi. Phương là một cô gái dịu dàng, tốt bụng. Chính cô ấy đã thắp sáng niềm hy vọng cho cuộc sống của tôi. Sau nửa năm hẹn hò, tôi cầu hôn cô ấy.
Khi tái hôn, tôi xúc động vì nhận được món quà từ người vợ đã mất. Ảnh minh họa
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức hết sức giản dị. Khi tôi và Phương đang đứng đón khách thì tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy tên người gửi chính là Hoa - vợ cũ của tôi. Tôi vội vã mở bưu kiện đó ra và thấy trong đó là một cặp nhẫn vàng và một lá thư. Trái tim tôi như ngừng đập. Hóa ra, Hoa đã trăng trối lại cho mẹ vợ tôi những thứ này, chỉ chờ đến ngày tôi tái hôn, mẹ vợ tôi sẽ gửi món quà tới cho tôi.
Trong lá thư, vợ cũ của tôi có viết:
“Gửi chồng em,
Khi anh nhận được lá thư này thì em đã đi xa trong một thời gian dài. Nhưng em vẫn có muốn nói với anh rằng: em hạnh phúc khi được làm vợ anh. Vậy nhưng em không thể đi cùng anh đến khi cả hai chúng ta cùng già đi.
Em luôn hy vọng một người nào đó có thể thay em chăm sóc anh. Cặp nhẫn này ban đầu em mua để kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng ta, nay nó là món quà cưới cho anh. Em luôn cầu chúc anh hạnh phúc. Anh luôn ở trong trái tim em. Nhưng anh phải quên em đi và yêu người vợ hiện tại của anh thật nhiều”.
Đọc xong lá thư, nước mắt tôi rơi trong vô thức. Phương nhìn thấy đã hỏi han tôi, tôi đưa lá thư cho Phương đọc. Cô ấy nhìn tôi, ôm tôi rồi bật khóc.
Hôm sau đó, tôi lấy chiếc nhẫn từ hộp đeo lên tay tôi và Phương rồi nắm tay cô ấy tiến vào hôn trường. Tôi mỉm cười khi nghĩ rằng ở một nơi nào đó rất xa, vợ cũ vẫn đang dõi theo và chúc phúc cho chúng tôi. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình là một người may mắn khi được đến hai người phụ nữ yêu tôi hết lòng.