Những câu chuyện cổ tích đưa các bạn nhỏ bước chân vào thế giới mới đầy màu sắc, cùng bài học sâu sắc trong cuộc sống.
Chú dế nhỏ và con ngựa già mù
Ngày xưa, có một lần Thượng đế bảo một vị thiên thần nhỏ, đứng hầu bên cạnh người:
– Này, Thiên thần nhỏ, hãy đeo chiếc trông xinh xắn của ngươi xuống ngay dưới mặt đất, đánh trống báo hiệu lên rồi sau đó truyền cho tất thảy mọi sinh vật: loài bay lượn trên không, loài lặn dưới nước và loài chạy nhảy trên mặt đất, hãy lên đây gặp ta, ta sẽ ban cho mỗi con một món quà. Đi đi!
Vị thiên thần dạo một hồi trống hiệu rồi reo lên cho khắp bốn phương đều nghe rõ:
– Hãy đến mau! Tất cả các sinh vật hãy chạy đến cho mau! Thượng đế sẽ ban phúc lành cho tất cả!
Từ khắp các nẻo trên thế gian, hàng triệu sinh vật lớn nhỏ ùn ùn kéo đến, tất cả những con vật nhỏ bé đi đứng hoặc bay lượn, các loài sâu bọ, các loài cá và chim chóc.
Lần lượt từng con một, chúng trèo lên chiếc thang đưa chúng lên cõi nhà Trời. Cái thang uốn cong vì quá nặng. Chúng kéo cả bầy đến gặp Thượng đế, hôn tay Người và mỗi con vật nhỏ bé, sâu bọ, cá và chim chóc nối tiếp nhau trèo thang. Chúng trở xuống sung sướng và vui cười với món quà trên tay.
Đom đóm nhận được một ngôi sao nhỏ xanh biếc. Chẫu chàng xuống đem theo chiếc đàn mandolin, Thượng đế cho tôm một chiếc kéo và dặn: “Khi nào trở nên thợ may thì phải nhớ cắt ba lần mẫu thử trước khi cắt vào vải đấy nhá!”.
Nhện thì được đủ sợi để mà dệt suốt đời. Kiến trở xuống với một cái túi đầy căng lòng hăng say làm việc. Thượng đế cho gà trống một chiếc đồng hồ báo thức, nhưng gà ta lúc bay xuống thang, qua sông đã đánh rơi mất món quà, từ đó, mỗi lần bay lên đỉnh đống rơm trong sân trại để lên tiếng báo giờ, chú ta chẳng hề hiểu được là mình thông báo cái gì cả.
Thỏ được nhận hai đôi cẳng mà Thượng đế đã định để dành cho gió, còn chú vẹt thì lại được một cái tiếng kêu có thể nhại lại bất cứ thứ tiếng nào khác.
Cuối cùng, khi tất thảy mọi sinh vật đều đã nhận quà và trở về hết, con ngựa mù mới dờ dẫm lại bên chiếc thang. Con ngựa ấy đã phục vụ trong chiến tranh. Chủ nó bỏ mình vì nước và con ngựa khốn khổ đã quá thương khóc chủ nó đến nỗi mù cả hai mắt.
Ảnh minh họa.
Nhưng vì nó chẳng nhìn thấy gì, nó bước hẫng cẳng và ngã bị sai khớp ở chân trái. Nó ngẩng đầu buồn bã nhìn lên trời, nhưng chẳng thấy gì. Đúng lúc ấy, một con dế hấp tấp ở đâu nhảy bộp lên đầu con ngựa già và hỏi:
– Anh không có mắt à?
– Không, tôi không còn nhìn thấy gì nữa!
– Anh cũng muốn nhận được một chút quà ư?
– Phải!
– Quà gì?
– Đôi mắt!
Dế suy nghĩ, đưa một cẳng lên gãi gãi đầu, rồi nói:
– Chờ đây một lát nhé!
Dế vội nhảy về hướng vầng trăng sáng và gọi to:
– Thánh Petros, hãy khoan, đừng vội đóng cửa thiên đường!
Vừa đúng lúc ông thánh giữ cổng tra chìa khóa vào ổ và sắp quay chìa để khóa. Nghe tiếng chú dế gọi, ông thánh lại hé cổng ra cho chú dế vào.
Dế đi thẳng đến chỗ Thượng đế ngồi và tâu trình với cái giọng lanh lảnh của chú:
– Kính tâu đức Thượng đế vô cùng nhân hậu, kia, dưới trần gian, có một con ngựa già đang trông ngóng anh ta mù và không treo lên thang trời được.
– Thế ta nên cho nó cái gì nào?
– Ôi! Thượng đế nhân hậu, anh ta mong có được đôi mắt sáng.
– Được, con hãy theo ta ra vườn – Thượng đế bảo dế.
Thượng đế bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh và dày.
Chú dế nhảy nhót theo sau. Tới dòng suối nhỏ bên một gốc cây to, Thượng đế bảo:
– Con hãy vực lấy một chút nước suối này vào trong hũm cẳng và khi trở xuống hạ giới thì con hãy nhỏ vào mắt cho con ngựa mù!
Chú dế bé bỏng cúi xuống vực lấy một chút nước suối và khi chú sắp sửa đi, Thượng đế nhìn chú âu yếm và hỏi:
– Này dế, thế ta có thể tặng cho con cái gì đây?
– Ôi, Thượng đế nhân hậu! Chẳng cái gì cả – Chú trả lời – Con đã có đôi cánh!
– Đúng vậy! – Thượng đế nói – Nhưng con có một tâm hồn giàu lòng nhân ái, ta sẽ tặng con món quà quý nhất!
Thượng đế quay trở vào cung, lấy ra một chiếc vĩ cầm không có dây và đưa cho dế.
Dế sung sướng quá đến nỗi, do phấn khởi, chú nhảy thẳng một cái xuống mặt đất, không cần đến thang. Chú lại ngay bên con ngựa già, nhỏ nước suối trời vào đôi mắt mù của nó và con ngựa sáng mắt nhìn thấy mọi cảnh vật. Con ngựa già mừng rỡ đến nối cánh đồng cỏ như trở nên quá chật hẹp cho niềm vui sướng của nó.
Ngựa già hỏi dế:
– Thế Thượng đế cho anh cái gì?
– Thượng đế cho tôi món quà quý nhất!
– Cái gì vậy?
– Một chiếc vĩ cầm. Nhưng chiếc đàn không có dây!
– Dây đàn ư? Anh cứ dứt ở đuôi tôi ấy!
Chú dê bé bỏng dứt một sợi lông bạc trắng ở đuôi ngựa già căng lên đàn và búng thành âm thanh thánh thót. Thế rồi, lòng tràn ngập sung sướng, chú dế vội đi một vòng khắp mặt đất để trong những buổi đêm thanh khiết đem niềm vui cho trái tim mọi người, cây cỏ và tất thảy mọi sinh vật bé bỏng nhỏ nhoi.
Hai anh em và con chó đá
Ngày xưa có hai anh em ruột, người nào cũng đã có vợ và ở riêng. Vợ chồng người anh thóc bồ rạ đụn, có của ăn của để, nhưng keo cú thì không ai bằng. Trái lại, vợ chồng người em tuy không đất cắm dùi nhưng lại tốt bụng, đối đãi với bà con làng xóm như bát nước đầy. Tuy họ phải đi làm thuê làm mướn nuôi thân, nhưng ai nghèo khó vẫn sẵn lòng giúp đỡ.
Một hôm, có lão ăn mày rách rưới lần vào ngõ nhà người anh để xin ăn. Nhưng vợ chồng nhà này vừa trông thấy lão thì mặt đã rắn lại như đá cuội.
Chúng đã không thí cho lão chút gì lại còn thả chó dữ ra khiến lão phải nhanh chân lủi bước. Khi lão lọt vào cổng của nhà người em thì vợ chồng nhà này đang ăn cháo bữa chiều. Trông thấy ông già có vẻ đói lả người, chồng liền ra dắt tay đưa vào ngồi bên cạnh mâm. Anh bảo vợ múc cháo thêm ra bát, và nói:
– Mời cụ ngồi ăn bát cháo với chúng tôi cho đỡ dạ, rồi hãy đi nhà khác.
Ông lão ăn xong một bát, lại xin thêm bát nữa, rồi bát nữa. Tuy cháo không nhiều, hai vợ chồng vẫn múc không ngần ngại. Ăn xong, ông lão chống gậy đứng lên rồi bỗng đột ngột bảo hai người:
– Các con nghèo mà lại thảo, thật là đáng quý. Ta biết có một chỗ có nhiều vàng bạc. Vậy hãy theo ta lên núi, ta chỉ cho.
Cả hai vợ chồng nhìn nhau ngơ ngác. Thấy ông lão thúc giục đôi ba phen mới tin là ông không đánh lừa, bèn đánh bạo đi theo lên núi. Trèo lên một hòn núi cao đã nhìn thấy một nền gạch có mấy bậc thềm.
Vào sâu một đoạn nữa, thấy có hai con chó đá đang chầu trước một cái bệ. Ông lão bước lại gần, sẵn cái gậy trúc ở tay, ông cầm gõ vào đầu chó ba cái. Bỗng nhiên chó đá há miệng thật to. Ông lão bảo:
– Đấy. Các con muốn lấy bao nhiêu vàng bạc thì lấy!
Hai vợ chồng đang rụt rè thì bỗng chốc ông lão đã biến đi đâu mất. Chồng đánh bạo thò tay vào miệng chó mà khoắng thì quả nhiên lấy ra được những thỏi sáng lấp lánh. Bèn lấy vội mỗi người mấy thỏi giắt lưng đem về. Từ đó họ trở nên giàu có sung sướng.
Vợ chồng người anh thấy em đang nghèo xơ nghèo xác bỗng chốc tậu ruộng, làm nhà, mua trâu, thuê người v.v…, thì hết sức ngạc nhiên. Bèn tìm đến nhà em để xem tai sao lại có chuyện lạ lùng như vậy. Vợ chồng người em vốn thật bụng, vui lòng kể lại vận may được gặp một ông tiên giả dạng ăn mày cho anh chị nghe. Nghe xong, người anh vội nói:
– Tưởng là ai chứ ông lão ấy thì hôm nọ có đến ăn xin ở bên nhà. Rõ tiếc chửa. Thế mà chúng ta lại không biết.
Ảnh minh họa.
Từ đó, hai vợ chồng người anh thường để ý tìm ông lão ăn xin, hy vọng có được vận may như em. Họ cất công đi các chợ búa làng mạc. Họ còn thuê người đến tận các nơi xa để tìm tòi, nhưng chẳng thấy bóng dáng ông lão đâu cả. Một hôm vừa ra khỏi cổng, người chồng đã bắt gặp ông lão đang ngồi bên vệ đường, vẫn chiếc áo nâu rách, cây gậy trúc, và bộ râu trắng xóa không thể lầm vào đâu được.
Hắn bèn chạy ngay đến, cung kính chào hỏi và khác với lần trước, hắn cố chèo kéo ông lão về nhà mình cho bằng được. Khi ông lão đã ngồi yên vị đâu đấy, hắn quát người nhà giết gà làm cỗ mời ông lão xơi. Đợi cho ông ăn xong, hai vợ chồng mới đến gần, quỳ xuống nói:
– Hôm nọ tiên ông giúp cho nhà chú nó được vàng được bạc, thật là quý hóa. Chúng tôi với chú nó là chỗ ruột rà. Vậy xin tiên ông rủ lòng thương cho cả hai anh em được đội ơn luôn thể. Vợ chồng chúng tôi không bao giờ quên.
Ông lão nghe xong, gật gù nói:
– Cũng được. Vậy thì hãy đi theo lão.
Hai vợ chồng hí hửng mang theo quang gánh lật đật chạy theo. Đi đến nơi: ông lão cũng dùng gậy trúc gõ vào đầu một con chó đá. Chó vừa há miệng thì chồng đã nhanh tay thò vào.
Nhưng tay hắn chưa kịp rút ra thì chó đá đã ngậm miệng lại. Hắn ta cuống cuồng quay lại cầu cứu tiên ông thì tiên ông đã biến mất từ lúc nào. Vợ cố lôi kéo hộ chồng, nhưng miệng chó đá ngậm chặt không thể gỡ nổi.
– Thôi đích thực là ông tiên trừng phạt về tội tham lam của chúng ta.
Nói xong, hai vợ chồng nhìn nhau khóc lóc than thở. Cuối cùng chồng bảo vợ:
– Nay chết thì không chết, mà rút cũng không rút ra được. Bây giờ trời đã chiều, nàng hãy về kiếm cơm cháo hàng ngày đưa lên cho tôi với, may chi kéo dài thêm cuộc sống.
Từ đó hằng ngày vợ lo cơm nước lên núi cho chồng ăn. Khi chồng ăn xong, vợ lại về để chuẩn bị cho ngày mai. Cứ như thế, trong ba năm đi đi về về không biết mệt, người vợ cũng đã bán hết ruộng vườn nhà cửa để cung đốn cho chồng.
Một hôm, sau khi ăn xong, chồng bảo vợ:
– Ta vì tham của nên mới ra nông nỗi này. Nay tài sản đã khánh kiệt chắc không thể kéo dài cuộc sống như thế này được mãi. Thôi, sẵn hôm nay vắng vẻ, nàng hãy xích lại đây cho ta được gần gũi nhau một lát, kẻo chết là hết.
Thấy chồng van nài nhiều lần, vợ cũng thương hại, bèn chiều chồng, xích lại một bên. Nhưng khi vợ vừa bỏ áo xuống thì chó đá đã há miệng ra cười. Chồng vội vàng rút cánh tay bị cầm giữ bấy lâu trong hàm chó. Rồi cả hai chẳng nghĩ đến sửa soạn, cứ thế chạy một mạch xuống núi. không dám ngoảnh cổ lại.
Ngày nay còn có câu tục ngữ: “Chó đá biết cười”, ý nói có những việc thậm chí làm cho chó đá cũng không thể nhịn được, là do truyện trên mà ra.
Đôi cánh của Ngựa Trắng
Ngày xưa, có một chú Ngựa Trắng rất thơ ngây. Bộ lông chú trắng nõn nà như một đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Mẹ chú yêu chú lắm. Mẹ hay căn dặn:
– Con phải ở cạnh mẹ đây. Con hãy hí to lên khi gọi mẹ nhé!
Mỗi khi nghe mẹ gọi, Ngựa Trắng hí lên những tiếng non nớt thật đáng yêu. Những lúc ấy, ngựa mẹ vô cùng vui sướng. Ngựa mẹ chỉ thích dạy con tập hú hơn là luyện cho con phi dẻo dai hoặc cú đá hậu mạnh mẽ.
Gần nhà chú Ngựa Trắng ấy có anh Đại Bàng Núi. Anh ta sải cánh thật vững vàng. Mỗi lúc lượn vòng, cánh không động, khẽ nghiêng bên nào là chao bên ấy, bóng cứ loang loáng trên bãi cỏ.
Ngựa Trắng mê quá, chú cứ ước ao như anh Đại Bàng. Có lần chú nói với Đại Bàng:
– Anh Đại Bàng ơi! Làm thế nào để có cánh như anh?
Đại Bàng đáp:
– Phải đi tìm! Cứ quanh quẩn bên mẹ mãi thì bao giờ mới có cánh.
Thế là Ngựa Trắng xin phép mẹ lên đường cùng Đại Bàng. Thoáng cái đã xa lắm… Chưa thấy “đôi cánh” đâu nhưng Ngựa Trắng đã gặp nhiều cảnh lạ, Ngựa thích thú vô cùng nhưng chỉ phiền là trời mỗi lúc một tối, thấp thoáng đâu đây những vệt sáng sao trời.
Ảnh minh họa.
Bỗng có tiếng “hú… ú… ú” vẳng lên mỗi lúc một gần. Rồi trong bóng tối hiện ra một con Sói Xám sừng sững ngáng đường. Ngựa Trắng mếu mói gọi mẹ. Sợ quá, Ngựa nhắm nghiền mắt lại.
Sói Xám cười man rợ và nhảy chồm lên.
Sói nghĩ bụng:
– Mình sẽ có được miếng mồi ngon.
Khi Sói Xám nhảy chồm tới Ngựa Trắng thì Đại Bàng đã kịp lao tới giáng mạnh xuống giữa trán Sói Xám. Sói hét to:
– Ối!
Thế rồi, Sói cúp đuôi chạy một mạch về rừng.
Ngựa Trắng mở mắt thấy loang loáng bóng Đại Bàng Núi. Ngựa Trắng lại khóc, gọi mẹ, Đại Bàng dỗ dành:
– Đừng khóc! Anh đưa em về với mẹ!
Ngựa Trắng mếu máo:
– Nhưng em không có cánh!
Đại Bàng cười, chỉ vào bốn chân của Ngựa Trắng.
– Cánh của em đấy chứ đâu! Nếu phi nước đại, em còn “bay” nhanh hơn anh đấy chứ!
Đại Bàng Núi sải cánh, Ngựa Trắng chồm lên và thấy bốn chân mình thật sự bay như cánh của Đại Bàng.
Câu chuyện Cú và Voi
Xưa kia, trong một khu rừng rậm có một con Cú và một con Voi kết làm đôi bạn thân. Đã nhiều năm chúng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi. Gặp khi hoạn nạn bao giờ chúng cũng tìm cách giúp đỡ lẫn nhau.
Một hôm, Voi ta đói lòng bèn đi tìm thức ăn. Nó lang thang đi sâu, đi sâu mãi vào rừng. Bỗng nhiên nó gặp một lũ quỷ đang tụ tập. Vua quỷ vừa mới nằm mơ thấy mình ăn thịt Voi, vì thế lũ quỷ thích lắm khi thấy một con Voi thực sự đứng trước mặt.
Chúng một mực đòi giấc mơ của vua quỷ thành sự thật. Chúng túm lấy Voi định đem giết. Mặc cho Voi ra sức phản đối, lũ quỷ chẳng thèm để ý. Cuối cùng, Voi nói:
– Thôi, xin các anh hãy cho tôi về gặp người bạn cũ thân thiết nhất của tôi một lần cuối cùng.
Lũ quỷ đồng ý nếu như Voi hứa chắc chắn sẽ quay trở lại ngay để nộp mạng.
Thế rồi, Voi quay về gặp bạn Cú của mình. Dọc đường gặp ai Voi cũng hỏi:
– Có đúng thực là nếu người ta nằm mơ thấy mình ăn gì thì khi tỉnh dậy nhất thiết phải ăn thứ đó không?
Cuối cùng, Voi về tới cái cây là nơi bạn Cú ở. Voi nhìn thấy bạn mình đang ung dung đậu trên một cành cây, Voi thở dài rồi kể cho Cú nghe câu chuyện vừa xảy ra và nói:
– Xinh vĩnh biệt người bạn chí thân của tôi. Bây giờ tôi phải đi nộp mạng cho vua quỷ ăn thịt.
– Không! Không! – Cú nói – Anh không được tuyệt vọng. Hãy để tôi cùng đi, tôi sẽ nghĩ cách cứu anh.
Ảnh minh họa
Sau đó hai người bạn lên đường đến nơi quỷ ở. Có bạn Cú cùng đi, Voi cũng phần nào vững dạ hơn. Cú ta đậu trên đầu Voi, vì nếu như dùng hai cánh để bay thì chắc đã đến trước Voi từ rất lâu rồi.
Khi cả hai cùng đến nơi lũ quỷ tụ tập, Cú làm như vẻ vừa thức dậy sau một giấc ngủ. Nó rũ lông, rồi mở to mắt nhìn lũ quỷ và nói:
– Ta vừa mơ lấy hoàng hậu quỷ làm vợ. Chắc ta phải lấy nàng thôi. Vậy không biết giờ nàng ở đâu?
– Ngươi không thể lấy hoàng hậu của chúng ta chỉ vì một giấc mơ ngu xuẩn nào đó của ngươi được!
Cú liền nói ngay:
– Nếu như ta không thể biến được giấc mơ của mình thành sự thực, thì lí do gì vua của các anh cứ nhất định đòi ăn thịt Voi chỉ vì ông ta trong giấc mơ đã thấy mình được ăn thịt Voi? Nếu vua của các anh cứ nhất định đòi ăn thịt bạn của ta thì ta sẽ nhất định phải đòi lấy cho được hoàng hậu của các anh!
Lũ quỷ đờ người ra. Chúng không biết nói gì hơn, đành để Cú và Voi trở về.
Cú đã cứu sống bạn Voi của mình như vậy đấy.
Bài học hay từ những câu chuyện cổ tích
Truyện cổ tích mang yếu tố hoang đường, phản ánh nhiều mặt về cuộc sống vật chất và tinh thần, về tâm tư và ước vọng của con người.
Những câu chuyện cổ tích thú vị, hấp dẫn cùng với bao bài học bổ ích, ý nghĩa về cuộc sống, đưa các bạn nhỏ bước chân vào thế giới mới đầy màu sắc.
Những câu chuyện cổ tích đưa các bạn nhỏ bước chân vào thế giới mới đầy màu sắc, cùng bài học sâu sắc trong cuộc sống.