Mẹ tôi thương con trai vất vả, còng lưng nuôi vợ con nên có ý oán trách con dâu không đỡ đần chồng trong khía cạnh kinh tế.
-
Tốc độ phátChuẩn
-
Giọng đọc
Chuỗi 10 ngày ác mộng của nhà tôi bắt đầu từ buổi sáng thứ bảy hôm ấy. Tôi ngủ dậy không thấy vợ đâu. Trên gối đầu của cô ấy chỉ có một mẩu giấy để lại, báo rằng vợ đi vắng, tôi đừng tìm, 10 ngày sau cô ấy chắc chắn sẽ về và giải thích mọi chuyện.
Mẹ tôi biết chuyện thì tức đến tím tái. Không hiểu vợ có chuyện gì mà bỏ nhà cửa con cái để đi? Nhưng cũng chẳng thể tìm được cô ấy, chúng tôi đành chờ vợ về hỏi tội. Trong thời gian đó, tôi với mẹ phải quán xuyến việc nhà.
Hai đứa con nhỏ đang tuổi nghịch ngợm quậy phá, một mình tôi không thể trông hết được hai đứa, phải cho chúng ăn ngủ, tắm rửa, đi dạo, đủ mọi vấn đề. Mẹ tôi vừa cơm nước lại dọn dẹp và phụ tôi trông cháu. Hết cuối tuần tôi đi làm, mình bà ở nhà, được một ngày bà đã thều thào bảo rằng không chịu nổi.
Không hiểu vợ có chuyện gì mà bỏ nhà cửa con cái để đi? (Ảnh minh họa)
Sau đó chúng tôi phải thuê người giúp việc ban ngày phụ bà. Nói chung là nhà cửa loạn cào cào cả lên, không ra đâu vào đâu cả. Cố gắng cũng đợi được hết 10 ngày mà tưởng như muốn kiệt sức, lúc nhìn bóng dáng vợ xuất hiện ở cổng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc biết vợ bỏ chồng con, nhà cửa đi du lịch một mình cho khuây khỏa, tôi tức đến tím gan. Sao cô ấy có thể vô trách nhiệm đến mức ấy! Trước sự chất vấn của chồng và mẹ chồng, vợ tôi chỉ cười nhạt:
"Nếu tôi là kẻ vô dụng chẳng được tích sự gì, sao tôi vắng nhà lại khiến mọi người phải khó chịu đến thế? Tưởng không nhìn thấy tôi thì mọi người sẽ vui vẻ thoải mái hơn? Nhưng dường như tôi vừa đi vắng thì nhà cửa rối tung lên phải không? Việc mất đi một người vô dụng lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế à?".
Tôi cứng họng không đáp lại được lời nào. Vợ tôi sinh hai đứa con liền nhau nên đã ở nhà 3 năm nay. Cô ấy không kiếm ra tiền, một mình tôi lo cho cả gia đình.
Mẹ tôi thương con trai vất vả, còng lưng nuôi vợ con nên có ý oán trách con dâu không đỡ đần chồng trong khía cạnh kinh tế. Ngày thường tôi đi làm, mẹ chồng nàng dâu ở nhà chắc cũng hay hục hặc cãi nhau.
Thật ra mẹ chỉ nói vài câu “ăn bám vô dụng” mà thôi. Tôi nghĩ chẳng phải chuyện gì to tát, cô ấy là phận con dâu, chỉ cần nín nhịn là được. Ngoài ra tôi thấy mẹ nói cũng đúng mà, tôi nuôi cả gia đình, cô ấy không kiếm được xu nào, sự thật rành rành đấy thôi.
Thực sự vợ đã cho tôi một phen được sáng mắt ra. (Ảnh minh họa)
Trước đây chắc con còn nhỏ quá nên cô ấy chưa thể vùng lên. Giờ bé thứ hai nhà tôi đã cai sữa rồi, vợ mới quyết tâm cho nhà chồng một bài học. Bình thường lúc nào cũng mắng cô ấy không làm được gì, đến lúc vợ không có nhà, tôi với mẹ mới biết khối lượng công việc mà vợ đảm nhiệm lớn đến thế nào. Hai đứa con nhỏ, phục vụ các nhu cầu của chúng đã đủ khiến mệt hết hơi cả ngày. Chưa nói còn dọn dẹp, nhà cửa, cơm nước ngày ba bữa, giặt giũ và đủ thứ công việc không tên.
Được mấy hôm, tôi mệt mỏi quá mới tìm đến dịch vụ giúp việc thì phải há hốc sợ hãi. Không người giúp việc nào nhận trông cả hai đứa trẻ, lại thêm việc nhà, cơm nước cả. Khối lượng công việc quá lớn, trả lương cao thì họ cũng không đủ sức làm nổi. Mà thuê một người giúp việc thì lương đã khoảng sáu, bảy triệu rồi.
Thực sự vợ đã cho tôi một phen được sáng mắt ra, nhớ đến cảnh đầu tắt mặt tối trông con, cơm nước mà tôi vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mẹ tôi cũng sợ con dâu lắm rồi, từ giờ cho dù vợ chưa đi làm lại thì chúng tôi cũng không bao giờ dám nói cô ấy ăn bám vô dụng nữa.