Đứng trước cửa phòng mẹ, tôi chết lặng, nước mắt chảy dài nhưng khóc không thành tiếng. Trái tim tôi đóng băng lạnh lẽo.
Tôi lấy chồng cách đây 2 năm và chưa sinh con. Tôi vẫn còn trẻ, chồng nói cứ tận hưởng khoảng thời gian son rỗi đã, kẻo ít nữa trở thành mẹ bỉm sữa lại không có thời gian dành cho bản thân. Hơn một năm yêu nhau và hai năm là vợ chồng, tôi luôn cảm thấy mình may mắn khi có được một người đàn ông yêu thương vợ thật lòng, luôn cố gắng chăm sóc cho tôi.
Cách đây hai hôm tôi bị ốm. Chồng có lịch công tác từ trước, không thể ở nhà với vợ. Để tôi ở lại một mình không yên tâm, chồng dặn vợ về nhà mẹ đẻ để bà chăm cho. Chồng tôi luôn quan tâm vợ như vậy từ khi hai đứa còn yêu nhau.
Để tôi ở lại một mình không yên tâm, chồng dặn vợ về nhà mẹ đẻ để bà chăm cho. (Ảnh minh họa)
Tiễn tôi lên taxi về nhà ngoại xong anh mới ra sân bay đi công tác. Tối qua, uống thuốc xong tôi đi ngủ một giấc, dậy thì mồ hôi đã vã ra, người dễ chịu hơn nhiều. Tôi định tắm qua bằng nước ấm cho sạch mồ hôi. Nhìn đồng hồ cũng gần 12 giờ đêm, vậy mà trong phòng mẹ vẫn sáng đèn. Lại gần, tôi nghe được tiếng em dâu vọng ra từ bên trong. Đang định gõ cửa, tôi khựng người lại khi nghe thấy họ nhắc đến mình.
- Dạo này công ty của anh rể làm ăn xuống dốc phải không mẹ? Không thấy anh mua tặng mẹ thứ này thứ kia nữa, hôm trước con cũng nghe chị nói năm nay kinh tế gia đình hơi khó khăn…
Tiếng em dâu tôi vang lên và mẹ thở dài đáp lời:
- Ừ, nó cũng kể cho mẹ nghe rồi. Chán quá, mẹ đang định cuối năm nay bảo vợ chồng nó đưa cho 1 tỷ để xây nhà, sang năm còn đón cháu nội của mẹ nhưng tình hình này thì sợ rằng khó.
- Vậy thôi, con cứ kế hoạch chưa sinh con vội mẹ nhỉ. Sinh con ra mà để con thiếu thốn, đến phòng riêng cũng không có thì con thương bé lắm, thật không đành lòng…
Giọng em dâu nghèn nghẹn như sắp khóc khiến tôi thật khó hiểu. Nhà cửa không đến nỗi quá chật chội, chỉ là hơi cũ mà thôi, lẽ nào không có nhà mới thì không sinh con?
- Các con cứ yên tâm, cháu nội mới là cháu mình, con dâu và con trai mới là con mẹ nên mẹ sẽ không để con cháu mình phải thiệt thòi. Hai đứa cứ cố gắng sinh cháu đích tôn cho mẹ đi nhé, chuyện nhà cửa mẹ sẽ lo. Cùng lắm thì mẹ giả bệnh nặng, đợi vợ chồng nó xoay xở đưa tiền xong, biết sự thật cũng chẳng làm gì được.
Tôi chết lặng, nước mắt chảy dài nhưng khóc không thành tiếng. Trái tim tôi đóng băng lạnh lẽo. Sao tôi lại quên mất mẹ chỉ coi trọng con trai, cho rằng con gái lấy chồng đã là người nhà khác, con dâu sau này mới phụng dưỡng bà. Ban đầu bà rất quý chồng tôi vì anh kiếm ra tiền. Mẹ thường xuyên gọi điện cho tôi gợi ý chuyện tiền bạc, tôi đều đáp ứng. Nhưng khoảng nửa năm gần đây kinh tế gia đình tôi khó khăn, không còn chu cấp cho bà được nhiều như trước.
Tôi buồn quá, cả đêm nằm khóc, nghĩ mà thương chồng và thương bản thân mình. (Ảnh minh họa)
Bà không quan tâm, thương xót cho các con, trái lại còn lên kế hoạch để vợ chồng tôi đưa tiền mà không cần biết chúng tôi có khó khăn, vất vả gì không. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Bà trông mong ở con trai nhưng suốt những năm qua đều là tôi chăm sóc phụng dưỡng mẹ, còn em trai chỉ đi làm đủ nuôi thân, nhiều khi còn xin tiền bà.
Tôi buồn quá, cả đêm nằm khóc, nghĩ mà thương chồng và thương bản thân mình. Anh luôn coi mẹ vợ như mẹ đẻ… Tôi nên cư xử thế nào đây hả mọi người? Tôi có nên hạn chế quà cáp cho mẹ đẻ, chỉ khi bà ốm thật sự cần tiền thì mới biếu?