Từ ngày tôi đòi ra ở riêng, chồng liên tục chê bai, không giúp vợ bất cứ việc gì khiến tôi sôi máu.
Tôi với chồng lấy nhau được gần 1 năm thì chuyển ra ngoài ở riêng. Ngày chuyển nhà, anh hậm hực nói bóng nói gió vì bản thân anh không hài lòng với chuyện phải xa bố mẹ. Nhưng tôi quá kiên quyết, tôi không chấp nhận cảnh sống chung nhà chồng với những áp lực không nên có. Ngày chuyển ra ngoài, vợ chồng cãi nhau, anh cũng từ đó mà lúc nào cũng hục hặc với tôi.
Bố mẹ anh cũng cho rằng tôi điều khiển con trai mình nên ông bà không ưng con dâu. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, những ngày sống chung nhà chồng, tôi mệt mỏi thế nào. Mẹ chồng thường xuyên soi mói, gây khó dễ cho tôi. Bất cứ tôi làm việc gì mẹ chồng cũng ý kiến chê bai. Tôi chưa từng được phát biểu ý kiến trong gia đình chồng. Dường như tôi không có tiếng nói gì, như người dưng nước lã. Chồng tôi cũng chỉ biết nghe lời bố mẹ, không coi vợ ra gì.
Anh cố tình không làm bất cứ việc gì để mặc cho tôi. Anh muốn tôi phải vất vả, mệt nhọc để tôi thấm sự ra ngoài ở riêng là thế nào. (ảnh minh họa)
Tôi muốn anh ra ngoài ở riêng để tự chủ, tự lập, cũng là muốn chồng trưởng thành hơn. Thế nhưng, chồng tôi không những không thay đổi mà còn tồi tệ hơn trước. Anh cố tình không làm bất cứ việc gì để mặc cho tôi. Anh muốn tôi phải vất vả, mệt nhọc để tôi thấm sự ra ngoài ở riêng là thế nào.
Vậy nên, khi tôi mở miệng nhờ chồng làm việc gì đó, anh sẽ nói lại tôi ngay lập tức: “Ra ngoài ở riêng được thì tự làm đi, tôi không rảnh”. Anh muốn ám chỉ khi ở nhà chồng tôi được ông bà đỡ đần, con cái có bố mẹ lo giúp. Nhưng anh đâu có hiểu, có những thứ còn mệt mỏi áp lực hơn rất nhiều.
Ra ngoài dù tôi vất vả hơn nhưng tôi luôn cảm thấy thoải mái về tâm lý, được sống tự do, là mình hơn. Không sống cùng với bố mẹ chồng, tưởng thoát cảnh soi mói mệt nhọc thì lại vướng phải người chồng thiếu trách nhiệm.
Mỗi sáng, chồng ngủ dậy là chỉ việc đi làm. Thời gian gần đây vì dịch bệnh, anh nói tôi chuẩn bị cơm cho anh mang đi làm. Sáng nào tôi cũng dậy từ 6 giờ sáng, làm đủ thứ việc, nấu cơm cho chồng rồi còn chuẩn bị cho con cái dậy ăn sáng, đi học. Tối về, tôi phân công cho chồng đón con vì anh về sớm nhưng chồng nhất định không làm. Hôm thì anh kiếm cớ bận, hôm thì anh nói đi liên hoan. Có hôm ba mẹ con chở nhau về thấy chồng nằm dài trên ghế, cơm không cắm, tôi sôi máu mắng chửi. Anh lại hắng giọng nói tôi thích ra ngoài ở riêng thì phải chấp nhận.
Mỗi ngày trôi qua, tôi đều phải làm quần quật, sút cân. Anh thấy vậy nói tôi nếu vất vả quá thì về ở chung với bố mẹ chồng nhưng tôi kiên quyết không. Tôi với anh cãi nhau liên mien. Tối đến, tôi cơm nước tinh tươm dọn lên bàn, nhưng anh liên tục kiếm cớ chê bai. Anh chê tôi nấu cơm không ngon còn khen cô hàng xóm nấu cơm như nhà hàng. Cô ta quen biết vợ chồng tôi và rất hay chụp ảnh các món ăn lên mạng, khoe với bạn bè. Thực sự cô ta nấu ăn khá ngon, bày biện cũng vô cùng thú vị và đẹp mắt.
Anh đừng ở đó mà lên giọng. Anh một việc cũng không mó, cả ngày tay anh không dính nước, con anh cũng không chăm, không đưa đón. (ảnh minh họa)
Lần đầu anh nói không sao, nhưng lần sau anh lại tiếp tục nói khiến tôi bực tức quát lên.
“Anh nhìn lại bản thân mình đi, làm chồng không giống làm chồng, làm đàn ông thì hèn nhát. Anh thử kiếm tiền, đưa cho tôi 1 tháng 40 triệu như chồng cô ta xem tôi có nấu cho anh ăn ngon, bày biện cho đẹp mắt được không? Cô ta chồng giàu có, đi làm lương gần trăm triệu, đưa vợ 40 triệu. Cô ấy chỉ ở nhà chăm chồng, chăm con, rồi lên mạng tìm công thức nấu nướng, bày biện. Tôi mà được anh đưa từng ấy tiền một tháng thì tôi cũng nấu giỏi hơn cô ấy. Anh đừng ở đó mà lên giọng. Anh một việc cũng không mó, cả ngày tay anh không dính nước, con anh cũng không chăm, không đưa đón. Mọi việc anh dồn lên đầu con này anh còn ngồi đó mà nói được ạ. Tôi nói thật, tôi quá mệt mỏi rồi. Nếu anh nghĩ con tôi đẻ ra thì tôi nuôi thì từ mai, ly hôn đi. Con tôi tôi nuôi, tôi đâu cần phải nuôi thêm cục thịt, khúc gỗ như anh nữa”.
Nói rồi tôi bế con vào phòng, đóng cửa cái rầm. Tôi phân công rõ ràng công việc bằng một tờ “biên bản phân chia việc nhà”. Nếu anh còn không làm, không giúp vợ, tôi quyết định ly hôn không ân hận. Sáng hôm sau, tôi thấy chồng dậy sớm, chuẩn bị cơm nước cho mình đi làm. Anh cũng không quên dặn tôi là tối anh sẽ đón con. Có lẽ vì hôm qua tôi quá kiên quyết và căng thẳng, nói đúng "tim đen" của anh nên anh đã ngộ ra nhiều điều. Thực tình nếu anh không giúp gì thì hà cớ sao tôi phải nuôi và chăm sóc thêm một người lớn như anh.