Tôi gân cổ lên cãi, thì anh ta đóng sầm cửa vào. Uất nghẹn, tôi mặc vội áo rồi tự xách đồ về nhà bố mẹ đẻ.
Người ta nói phụ nữ lấy chồng như 1 canh bạc, có người thắng có người thua, nhưng chắc tôi không may mắn nên vừa bước vào đã thảm hại. Làm gì có ai vừa cưới được chưa đầy 1 ngày đã bị chồng đuổi về nhà ngoại, nhục nhã ê chề tới thế là cùng. Bố mẹ tôi cũng đã mấy ngày không dám ra khỏi đường sợ bị hàng xóm soi mói, hỏi thăm... Bây giờ tôi phải làm sao, xin chị em cho tôi lời khuyên.
Tôi mới lấy chồng được 1 tuần, chồng tôi là do 1 người họ hàng xa giới thiệu, 2 đứa cũng lớn tuổi nên không quan trọng việc yêu đương lãng mạn nữa mà thấy phù hợp nên tiến tới hôn nhân ngay. Lúc đó tôi nghĩ cũng buồn vì hồi trẻ chung, bao người tán tỉnh thì tôi chê ỏng chê ẹo, giờ phải lấy 1 người không có điểm nào nổi bật, cũng chẳng có tình yêu. Biết thế tôi nghe lời bố mẹ sớm thì giờ đời đã không khổ.
Chồng tôi thuộc dạng cục mịch, anh làm sửa chữa xe ở quê cũng có chút của ăn của để, tạm gọi là công việc ổn định, có nhà, có đất. Ra bên ngoài, anh giao thiệp rất rộng nhưng về nhà lại là kiểu người hơi gia trưởng, kiệm lời, nói 1 là 1, 2 là 2. Tôi cứ nghĩ mình khôn khéo đủ để cảm hóa được người đàn ông này nên mới gật đầu lấy.
Nghĩ cũng buồn vì hồi trẻ chung, bao người tán tỉnh thì tôi chê ỏng chê ẹo. Ảnh minh họa.
Ngày cưới, nhà chồng mang đến 1 cây vàng tặng cưới, thêm 9 tráp to, bố mẹ tôi xem như được nở mặt, nở mày. Con gái 30 tuổi đến nơi vẫn tìm được chồng giàu, hàng xóm ai cũng khen nhà tôi có phước.
Đến lúc mọi việc xong xuôi, 2 bên gia đình về hết chồng lôi tôi xềnh xệch vào phòng, đóng cửa lại. Tôi nghĩ trong người, làm sao mà phải vội thế, đợi tôi tắm rửa chút có phải là vui vẻ hơn không, dù sao đây cũng là đêm đầu tiên của 2 đứa. Đang nghĩ ngợi chưa kịp nói ra thì tôi choáng váng đầu óc khi bị ăn ngay 1 cái tát trời giáng.
Còn chưa hoàn hồn, chồng lao vào, lột áo tôi ra rồi xé tan tác. Lúc này, trông anh ta như 1 con thú, không nói câu nào chỉ có 2 mắt đỏ ngầu thể hiện sự giận dữ tới đỉnh điểm. Tôi sợ quá, ngồi co ro vào 1 góc. 1 lúc sau, khi đã hả giận, anh ta vơ hết đống quần áo tôi mới treo vào tủ ra, nhét lại vào túi rồi vứt ra ngoài. 1 lần nữa kéo tôi ra, vứt xuống sân như vứt 1 con chó, con mèo. Anh ta nói:
- Tao thà cưới vợ về làm đĩ, chứ không cưới đĩ về làm vợ. Lúc giới thiệu mày bảo mày trong sáng, không biết gì. Thế mà ngày cưới mày ăn mặc như mấy con đứng đường thế à. Mày biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào người mày không?
Tôi gân cổ lên cãi, thì anh ta đóng sầm cửa vào. Uất nghẹn, tôi mặc vội áo rồi tự xách đồ về nhà bố mẹ đẻ. Thấy con gái vừa đi lấy chồng mấy tiếng đã tự mò về trong trạng thái đầu bù tóc rối, chân tay thâm bầm, bố mẹ tôi cứ gạn hỏi mãi nhưng tôi chỉ biết khóc.
Còn chưa hoàn hồn, chồng lao vào, lột áo tôi ra rồi xé tan tác.
Không ngờ anh ta lại gia trưởng tới mức như vậy, đành rằng bộ quần áo hôm nay tôi mặc có phần cổ cắt xẻ hơi sâu nhưng không đến nỗi phô bày ngực hay thân như anh ta nói. Hơn nữa, đây là cái áo điệu đà duy nhất của tôi, những ngày bình thường tôi chỉ mặc áo phông hoặc sơmi. Ngày cưới mà, ai chẳng muốn diện, muốn đẹp, vậy mà chồng tôi lại ghen tuông, cấm đoán như vậy liệu sau này còn cực đoan thế nào nữa đây.
Tối qua, sau gần 1 tuần xảy ra việc đó chồng sang nhà xin lỗi, xin bố mẹ cho đón tôi về. Anh ta còn nhắn tin, điện thoại liên tục, hứa hẹn sẽ không bao giờ mù quáng như thế nữa, chỉ cần tôi chịu về sẽ mua xe, mở cửa hàng buôn bán nhỏ cho tôi đỡ vất vả. Tất nhiên là tôi không chịu và vẫn còn chưa hết hoảng sợ sau buổi tối hôm đấy, nhưng giờ vừa cưới được vài ngày đã ly hôn cũng lỡ đời con gái, trước đây 30 tuổi chưa có chồng còn sợ ế, giờ 30 tuổi, 1 đời chồng liệu sau này ai dám cưới tôi. Tôi phải làm sao đây?