Hôm sau tôi cất công sang thăm mẹ, bâng quơ hỏi mẹ sống ở đây thế nào. Bà chẳng hé lộ nửa lời, bảo tôi cứ yên tâm, bà ở với con rể rất thoải mái.
Hôm vừa rồi tôi đi tăng ca về muộn chẳng may giữa đường gặp mưa lớn. Vừa hay gần nhà em gái nên tôi quyết định rẽ vào nhà em ấy ngủ nhờ, sau khi gọi điện thông báo cho mẹ chồng và chồng ở nhà chăm sóc con trai 4 tuổi.
Trời mưa to nên tôi đi xe máy vào sân song người trong nhà cũng không phát hiện ra. Vẫn có ánh sáng từ trong phòng khách hắt ra, tôi định gõ cửa thì phải giật nảy mình khi nghe được một tiếng “xoảng” từ trong nhà vọng đến.
Tôi ngập ngừng không gõ cửa nữa mà đến ô cửa sổ nhìn vào trong nhà. Để rồi phải sững sờ khi không gặp em gái đâu mà chỉ thấy em rể và mẹ ruột tôi đang ở phòng khách. Thắng - tên em rể, đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa, mặt hầm hầm tức giận, còn mẹ tôi thì lúi húi cặm cụi nhặt những mảnh bát đĩa vỡ dưới sàn nhà. Hóa ra âm thanh “xoảng” lúc nãy tôi nghe được chính là do bát đĩa bị vỡ gây nên.
- Bà bảo canh giải rượu mà nóng như nước sôi thế thì ai ăn được? Tôi chỉ trượt tay làm rơi xuống sàn thôi chứ không phải cố ý đánh vỡ để bà phải dọn đâu. Bà đừng có mách với con gái rồi nhà cửa lại ầm ĩ cả lên.
Tôi ngập ngừng không gõ cửa nữa mà đến ô cửa sổ nhìn vào trong nhà. (Ảnh minh họa)
Mưa đã ngớt nên tôi có thể nghe rõ tiếng người nói chuyện từ trong nhà vọng ra. Tôi tức run cả người, tại sao Thắng có thể nói với mẹ vợ bằng giọng điệu và lời lẽ như thế? Chuyện vỡ bát kia vô tình hay cố ý còn chưa biết nhưng người phải dọn dẹp nên là cậu ta chứ? Sao lại để mẹ già hầu hạ phục dịch con rể?
Tôi phẫn nộ bừng bừng đang định lao vào chất vấn Thắng thì giọng của cậu ta tiếp tục đều đều vang lên khiến tôi lặng người đau đớn:
- Sao khi xưa bà không cố gắng đẻ thêm một đứa con trai, bây giờ sẽ có chỗ nương tựa hay không? Trần đời con chẳng thấy có ai mẹ vợ đi ở nhờ nhà con rể con gái cả. Nói thật con cũng là một chàng rể tốt lắm đấy chứ, chẳng những yêu thương vợ con mà còn cưu mang cả mẹ vợ không nơi nương tựa…
Có vẻ Thắng vừa đi uống rượu về, trong giọng nói lẫn chút hơi men không được tỉnh táo cho lắm. Tuy nhiên đó chính là những suy nghĩ thật lòng của cậu ta. Chắc chắn ngày thường khi không có mặt em gái tôi, Thắng cũng đối xử với mẹ vợ tương tự như vậy.
Bố mẹ chỉ sinh được tôi và em gái, bố thì mất rồi, hai chị em tôi đều làm việc và lấy chồng trên thành phố. Nhà chồng tôi hộ khẩu ở đây nên tôi sống chung với họ. Nhà em rể cũng quê xa nhưng rất có điều kiện, bên đó mua cho con trai và con dâu 1 căn nhà, chính là nơi hiện nay vợ chồng em gái tôi đang ở.
Cả tháng nay tôi mất ngủ vì thương mẹ mà không biết phải làm sao. (Ảnh minh họa)
Trước đó mẹ tôi vẫn một mình ở quê nhưng sau trận ốm nặng thì chị em tôi bàn nhau đón bà lên thành phố chăm sóc. Mẹ không thể thuê trọ ở một mình, tôi thì đang sống cùng nhà chồng, do đó em gái và em rể quyết định đón bà về chung sống. Tôi muốn vẫn cảm kích và biết ơn Thắng rất nhiều, ai ngờ đâu sự thật lại chát đắng và xót xa tới mức này.
Lúc ấy tôi mới nhớ ra em gái đã kể hôm nay nó sẽ đi công tác. Đêm đó tôi không vào nhà em gái mà quay trở về. Tôi thương mẹ và phẫn nộ trước hành vi của Thắng nhưng đúng là hoàn cảnh của chúng tôi lúc này có nhiều điều khó xử. Hôm sau tôi cất công sang thăm mẹ, bâng quơ hỏi mẹ sống ở đây thế nào. Bà chẳng hé lộ nửa lời, bảo tôi cứ yên tâm, bà ở với con rể rất thoải mái. Mẹ cũng hiểu lúc này bà gần như chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cả tháng nay tôi mất ngủ vì thương mẹ mà không biết phải làm sao. Tôi cũng chưa dám kể với em gái, sợ sẽ phá hoại mối quan hệ vợ chồng nó. Giờ để mẹ tôi ra ngoài thuê nhà ở một mình thì chẳng yên tâm, vì chúng tôi đều còn bận rộn với gia đình riêng. Song cứ để mẹ ở cùng con gái, con rể thế này thì tủi nhục cho bà quá!