Khi ra đến sân, tôi giật mình thấy sân nhà trống trơn, chẳng có chiếc ô tô nào cả. Rõ ràng bố mẹ chồng đều ở nhà, Trung vẫn ở trên phòng ngủ nướng vì tối qua anh xem phim muộn.
Khi tôi làm đám cưới với Trung, ai cũng khen tôi khéo chọn chồng, số phận may mắn cưới được người đàn ông gần như hoàn hảo ấy.
Trung chẳng những đẹp trai, trắng trẻo, dáng người cao ráo, ăn nói dễ nghe, còn có điều kiện kinh tế rất tốt. Mỗi khi Trung diện sơ mi trắng, quần âu, lái chiếc xế hộp bóng loáng đón tôi đi chơi là cả xóm đều phải ghen tị với tôi đỏ mắt. Anh chẳng khác gì một bạch mã hoàng tử cưỡi con ngựa trắng, mang theo tình yêu chân thành tha thiết dành cho tôi vậy.
Trước nay tôi vẫn không được đánh giá cao về ngoại hình, thậm chí nhiều người còn chê tôi kém sắc. Nhưng từ nhỏ tôi luôn chăm chỉ học hành, ra trường cũng nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp, hiện tại tôi đã có mức lương khá cao đến 40 triệu/tháng.
Nhiều lần tôi hỏi Trung yêu tôi vì điểm gì, với điều kiện tốt như anh có thể dễ dàng yêu được một cô nàng trẻ trung nóng bỏng. Tôi không tự ti quá nhiều về bản thân nhưng tôi cũng biết mình đứng ở đâu, chẳng còn trẻ, nhan sắc thì thuộc hàng trung bình.
Anh chẳng khác gì một bạch mã hoàng tử cưỡi con ngựa trắng... (Ảnh minh họa)
Trung ôm tôi thủ thỉ rằng những quy chuẩn của đa số người lại không phù hợp với anh. Anh yêu một người phụ nữ, quan trọng nhất là cảm giác bình yên và thoải mái bên cạnh cô ấy. Hơn nữa anh cũng rất khâm phục và nể trọng tài năng của tôi, đó là lý do anh chọn tôi chứ không phải những người phụ nữ xinh đẹp mỹ miều hơn ngoài kia.
Đám cưới của tôi và Trung diễn ra tưng bừng náo nhiệt sau 6 tháng yêu nhau. Anh quá yêu tôi, không thể chờ đợi thêm được nữa. Mà thực lòng tôi cũng sợ mất anh vào tay những cô nàng quyến rũ khác. Cũng bởi người đàn ông của tôi quá mức thu hút ấy mà.
Chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng, do tình hình dịch bệnh nên hai đứa không đi hưởng tuần trăng mật. Một tuần sau đám cưới, vợ chồng tôi vẫn được nghỉ làm, đó là quãng thời gian mật ngọt không gì sánh được.
Nhà có điều kiện mà, mỗi sáng tôi sẽ lái ô tô của chồng đi chợ mua thức ăn, rồi về nhà chuẩn bị bữa trưa ngon lành bổ dưỡng cho bố mẹ chồng và chồng thưởng thức. Dù nhà tôi không có ô tô nhưng trước đó tôi đã cùng mấy cô bạn đi học để lấy được bằng lái xe.
Bố mẹ chồng đều nức nở khen tôi khéo tay và đảm đang. Còn tôi vô cùng hài lòng, mãn nguyện với sự dễ tính, thân thiện của bố mẹ chồng. Còn một chuyện nữa đó là mỗi khi lái xe ra chợ thì những người xung quanh luôn phải nhìn tôi với ánh mắt ngời sáng đầy khát khao ngưỡng mộ. Tôi đúng là quá may mắn và hạnh phúc mới lấy được Trung.
Sau một tuần làm vợ, làm dâu, sáng ngày thứ 8 thì tôi vẫn như thường lệ ra sân lấy xe đi chợ mua thức ăn. Hôm sau là chúng tôi phải quay trở lại công việc rồi, sẽ không còn những buổi sáng thảnh thơi như thế này nữa.
Khi ra đến sân, tôi giật mình thấy sân nhà trống trơn, chẳng có chiếc ô tô nào cả. Rõ ràng bố mẹ chồng đều ở nhà, Trung vẫn ở trên phòng ngủ nướng vì tối qua anh xem phim muộn. Tôi hốt hoảng chạy vào hỏi mẹ chồng ô tô đâu, lẽ nào có người mượn sớm như vậy.
- Hết thời hạn thuê thì phải trả thôi. Đêm qua nhân lúc con ngủ thằng Trung mang đi trả rồi…
Mẹ chồng mặt lạnh tanh trả lời một câu khiến tôi hóa đá. Lắp bắp hỏi bà tại sao lại nói như vậy, mẹ chồng thở dài bảo rằng thực ra Trung đã thất nghiệp cả nửa năm nay, khi trước đi làm lương cũng ba cọc ba đồng, chiếc xe kia là đi thuê. Hiện tại Trung đang ăn bám bố mẹ, ông bà chỉ có chút lương hưu ít ỏi mà thôi. Tất cả những gì Trung thể hiện ra ngoài đều là diễn, nhằm mục đích cưới được tôi.
- Thôi thì bây giờ hai đứa đã là vợ chồng rồi, dù thằng Trung nói dối con nhưng nó có tình cảm với con thật đấy. Cố gắng bảo ban nhau làm ăn, gây dựng mọi thứ con nhé…
Mẹ chồng mặt lạnh tanh trả lời một câu khiến tôi hóa đá. (Ảnh minh họa)
Nghe mẹ chồng động viên mà tôi không thể nào vui nổi. Tôi quá sốc khi phát hiện ra bí mật của chồng, hóa ra một người chồng hoàn hảo mà tôi ngỡ mình sở hữu được chỉ là cú lừa cay đắng không hơn.
Giờ thì tôi đã hiểu, làm gì có đàn ông nào không thích gái trẻ gái đẹp. Nếu Trung đúng như những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài thì làm gì đến lượt tôi. Chẳng qua anh ta thấy tôi lương khá, điều kiện kinh tế ổn định lại dễ lừa gạt nên mới rắp tâm nham hiểm.
Tôi lao lên phòng dựng Trung dậy, giáng cho anh ta mấy cái bạt tai hết sức bình sinh. Trung vội vã thề thốt rằng anh ta yêu tôi thật lòng, hứa hẹn sẽ cố gắng làm ăn để tôi được hưởng phúc. Nói qua nói lại một lát còn lòi ra Trung đang nợ món tiền lên đến 300 triệu. Nửa năm qua thất nghiệp nhưng anh ta vẫn chi tiêu hoang phí. Tôi chửi mắng thì Trung bảo số tiền đó chủ yếu là để sử dụng làm tình phí khi yêu tôi đấy!
Bây giờ tôi phải làm thế nào? Nhớ lại những lời ca tụng, xuýt xoa ngưỡng mộ của mọi người lúc trước mà thấy thật chua chát. Bố mẹ tôi biết chuyện sẽ cảm thấy thế nào? Bây giờ mà ly hôn thì tôi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất!