Hơn 2 năm yêu nhau đó là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình anh. Tưởng sẽ có cảnh tượng tốt đẹp ai ngờ…
Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ vô cùng thiêng liêng. Tôi luôn tâm niệm, phụ nữ phải tìm được người đàn ông tốt. Tốt không hẳn là kinh tế mà còn là người đàn ông hết lòng yêu thương mình, hết lòng vì gia đình mình.
Sau rất nhiều lần gặp gỡ, mai mối có, tự nhiên có, tôi chưa phải lòng ai. Cho đến một ngày gặp anh trong bữa tiệc sinh nhật bạn, tôi đã để ý tới ngoại hình, cách ăn nói của anh.
Cử chỉ cởi mở của anh khiến tôi rất mến. Sau này, biết anh làm trưởng phòng kinh doanh ở một công ty lớn mà lại giản dị, ăn nói dễ gần như vậy làm tôi càng ngưỡng mộ. Gia đình tôi không giàu có nhưng cũng có phần khá giả. Tôi lại là cô gái có ăn có học, công việc đang hoàng. Bố mẹ lúc nào cũng mong con gái lấy được người chồng tử tế, lo được cho con và quan trọng là yêu thương con. Tôi không biết anh có quý mến mình hay không nhưng tôi liều lĩnh tiếp cận anh.
Chúng tôi chính thức yêu nhau sau hơn nửa năm hẹn hò. (Ảnh minh họa)
Nói chuyện, hỏi han anh một thời gian, tôi bắt đầu thấy nhớ nhung anh nếu lâu ngày không gặp. Anh liên tục nhắn tin, gọi điện nhắc tôi dậy sớm, ăn sáng, đi làm. Tối đến anh lại hỏi tôi về chưa, ăn cơm chưa. Thi thoảng anh xuất hiện bất ngờ ở nhà tôi để khiến tôi ngạc nhiên.
Từ ngày quen nhau rồi nói chuyện với nhau, anh chưa từng quên bất cứ ngà lễ nào liên quan đến tôi. Cảm thấy anh thực sự là người đàn ông chu đáo, tôi đã tính đến chuyện tiến xa hơn. Tôi cũng tích cực trong mối quan hệ này. Dù là con gái nhưng tôi tâm niệm, cái gì cũng phải có đi có lại. Anh tặng tôi quà, tôi cũng tặng lại anh. Tôi không ngừng quan tâm anh từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sự chân tình của cả hai khiến chúng tôi nhận ra trong lòng đã có đối phương.
Rồi cái ngày tôi mong chờ nhất cũng đã đến. Anh tỏ tình với tôi. Anh nắm tay tôi và nói yêu tôi, sẽ luôn ở bên tôi. Biết anh đã lâu nhưng chưa từng thấy anh rơm rớm nước mắt như thế. Tình cảnh ấy khiến tôi quá xúc động, ôm chầm lấy anh mà nhận lời.
Chúng tôi chính thức yêu nhau sau hơn nửa năm hẹn hò. Tình yêu ngọt ngào những ngày đầu thực sự tuyệt vời làm sao. Đi đâu hai đứa cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Anh tự hào giới thiệu tôi với bạn bè và tôi cũng vậy. Ai cũng khen chúng tôi là cặp trai tài gái sắc.
Khi đã chắc chắn tình cảm của mình, tôi đưa anh về ra mắt bố mẹ. Vừa gặp anh, bố mẹ tôi đã rất ưng ý. Cách anh nói chuyện và sự lễ phép của anh được người lớn nhận định là người chu đáo, chững chạc. Bố mẹ rất hài lòng về con rể tương lai. Điều này khiến tôi rất yên tâm.
Tuy nhiên, ngày anh nói đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh, tôi lại thấy run sợ. Tôi chưa từng làm việc đó. Nói đúng hơn, đã từng yêu nhưng chưa một lần tôi chính thức xuất hiện trước người lớn với tư cách là bạn gái của ai đó. Và rồi…
Khi anh đưa cho tôi tấm ảnh thời trẻ của người bác quá cố ấy, tôi giật nảy mình. Giống thật, thật không thể nào tin nổi. (Ảnh minh họa)
Hôm nay tôi lấy hết bản lĩnh về gặp bố mẹ anh. Nghe anh nói bố mẹ khá dễ tính, đơn giản, tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi chọn bộ trang phục giản dị, trang điểm nhẹ, chuẩn bị món quà chu đáo gửi đến hai bác.
Nhưng vừa xuất hiện trước mặt bác trai, chưa kịp chào hỏi thì bác sững người khi thấy tôi. Bác nhìn chằm chằm rồi tự nhiên ôm mặt khóc nức nở. Tôi chưa hiểu chuyện gì nên rất sợ hãi. Tôi nắm lấy tay anh rồi hỏi tại sao. Anh bảo tôi vào trong nhà rồi nói chuyện. Mẹ anh cũng không hiểu chuyện gì.
Một lúc sau, khi mọi chuyện đã lắng đi, tôi vào bếp nấu nướng thì mẹ anh có nói chuyện với hai đứa. Bác bảo tôi thông cảm cho bác trai. Chuyện là, khuôn mặt của tôi giống y chang người chị quá cố của bố anh. Trước đây, đó là người thân thiết với bố anh nhất nhà. Khi ông bà anh đi làm ăn xa, chỉ có chị là người chăm sóc bố anh. Đối với bố anh, chị vừa là chị vừa là mẹ.
Khi anh đưa cho tôi tấm ảnh thời trẻ của người bác quá cố ấy, tôi giật nảy mình. Giống thật, thật không thể nào tin nổi. Tôi đã mời bác trai xuống ăn cơm nhưng bác một mực không xuống.
Sau hôm đó, bác nói với anh không đồng ý mối quan hệ của chúng tôi. Bác đã quên đi chuyện cũ, bây giờ tôi xuất hiện thực sự khiến bác đau đớn khi nhớ lại chuyện xưa.
Anh động viên tôi cho bố anh thêm thời gian. Tình huống đúng là quá oái oăm, tôi thực sự không biết nên làm thế nào bây giờ. Tôi chỉ sợ mỗi lần nhìn thấy tôi, bố anh lại khóc nấc lên thì thực sự tôi phải sống thế nào nếu chọn làm dâu bố mẹ anh?