Những tưởng giờ đây chúng tôi sẽ có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc thì không ngờ một ngày nọ vợ lại đột nhiên biến mất.
Con người nên biết trân trọng những gì mình có, nếu không sau này một khi đánh mất nó thì bạn sẽ phải hối hận. Và tôi đang phải gánh chịu hậu quả khi từng không biết trân trọng người phụ nữ kề vai sát cánh cùng mình. Đó là vợ tôi.
Còn nhớ năm đó, tôi và vợ gặp nhau lần đầu tiên do bạn bè mai mối. Khi ấy, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, vẻ ngoài cũng chẳng có gì quá nổi bật. Ngược lại, cô ấy rất xinh đẹp, gia đình khá giả và công việc còn tốt hơn tôi.
Nhưng cô ấy không hề để ý tới những điểm này, chỉ thấy rằng cả hai nói chuyện rất hợp nhau nên quyết định thử tìm hiểu. Không ngờ, thử thành thật, chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không hay. Sau 3 năm rưỡi yêu nhau, chúng tôi kết hôn.
Sau khi kết hôn, muốn kiếm được nhiều tiền hơn để gia đình có cuộc sống tốt hơn, tôi quyết định từ bỏ công việc ổn định và tự học kinh doanh. Phải nói, đó là một quyết định liều lĩnh. Gia đình ai cũng khuyên can, bảo tôi nên an phận thủ thường, sống như bây giờ cũng tốt, không nên mạo hiểm làm gì. Duy chỉ có vợ hoàn toàn ủng hộ tôi.
Khi mới bắt đầu khởi nghiệp, tôi rất bận rộn và hiếm khi ở nhà nhưng vợ chưa bao giờ phàn nàn về điều này. Cô ấy âm thầm chăm sóc, vun vén cho ngôi nhà nhỏ của chúng tôi, lo cho bố mẹ hai bên chu đáo để tôi yên tâm xây dựng sự nghiệp.
Vợ tôi là một người phụ nữ rất đảm đang, hiền dịu, biết vun vén cho gia đình. (Ảnh minh họa)
Mặt khác, tôi đi nhiều nơi và nhìn thấy rất nhiều, tầm hiểu biết rộng hớn, tiếp xúc với nhiều người nên tôi dần cảm thấy không còn chủ đề chung để nói chuyện với vợ nữa. Tôi ngày càng lười giao tiếp với vợ, thường mất kiên nhẫn với cô ấy. Mỗi khi công việc gặp sự cố gì đó, về nhà tôi thường trút giận lên đầu vợ. Dẫu vậy, vợ luôn nhẹ nhàng khuyên can, an ủi và lo mọi việc trong nhà chu đáo chứ không hề càm ràm lấy nửa lời.
Rồi khi dịch Covid-19 bùng phát, kinh tế đi xuống kéo theo nhiều công ty bị phá sản, và công ty tôi không may là một trong số đó. Không chỉ mất sạch tiền vốn, tôi còn nợ bên ngoài rất nhiều tiền.
Vì lý do này mà tôi đã suy sụp suốt một thời gian dài. Tâm trạng không tốt nên tính tình dễ cáu gắt, nổi nóng hơn, và mỗi lần như thế vợ lại phải hứng chịu đủ những lời mắng nhiếc của tôi.
Nhưng dù thái độ của tôi thế nào, đối xử với vợ ra sao thì cô ấy chưa bao giờ giận dỗi tôi. Cô ấy vẫn kiên nhẫn an ủi, động viên và khích lệ tôi làm lại từ đầu, chưa bao giờ chê bai tôi nợ nần, sa sút mà bỏ đi. Thậm chí, vợ còn dốc hết vàng cưới rồi chạy vạy vay mượn khắp nơi để trả nợ cho tôi.
Nhờ vợ, tôi dần lấy lại được tinh thần và bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp. May mắn thay, sự chăm chỉ đã được đền đáp, cuối cùng chúng tôi đã trả hết nợ và tiết kiệm được một khoản kha khá.
Những tưởng giờ đây chúng tôi sẽ có một cuộc sống ổn định, hạnh phúc thì không ngờ một ngày nọ vợ lại đột nhiên biến mất. Hôm đó khi đi làm về, tôi không thấy vợ đâu nữa. Gọi không được, nhắn tin vợ không trả lời.
Toi gọi không được, nhắn tin vợ không trả lời. (Ảnh minh họa)
Mãi tới khi kiểm tra tủ quần áo, tôi mới thực sự hoảng hốt khi không thấy quần áo của vợ đâu nữa. Lo lắng gọi cho bố mẹ vợ, họ cũng nói không thấy vợ về đó.
Sau 3 ngày hỏi thăm tin tức của vợ khắp nơi không được, tôi quyết định bắt xe về quê vợ một chuyến. Vợ tôi không về đó thì có thể đi đâu được chứ, có khi hôm đó bố mẹ vợ nói dối tôi cũng nên.
Vừa tới nhà bố mẹ vợ, thấy ánh mắt bối rối của họ là tôi biết ngay họ đang giấu giếm tôi chuyện gì đó. Gặng hỏi một lúc mẹ vợ khóc nấc lên nói:
- Cái Ly (tên vợ tôi) bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày cách đây một năm. Khi đó con đang bận bịu với công việc nên nó không cho bố mẹ nói ra chuyện này vì sợ làm con phân tâm. Gần đây khi bệnh tình trở nặng nó không muốn liên lụy tới con nên mới âm thầm rời đi. Bây giờ nó đang nhập viện điều trị, e là không sống được mấy tháng nữa.
Nghe tin sét đánh này mà tôi ngã khụy. Chạy vào bệnh viện, tôi quỳ khóc thảm thiết bên giường bệnh cô ấy. Vợ ốm bệnh lâu như thế mà tôi lại chẳng mảy may hay biết. Suốt ngày chạy theo công việc, tiền bạc mà không quan tâm đến vợ và gia đình, tôi đúng là một gã chồng tồi, vô tâm vô phế mà.
Tôi chỉ ước những lời mẹ vợ nói không phải là sự thật. Tôi chỉ ước vợ sẽ luôn ở bên cạnh tôi. Chỉ cần cô ấy khỏe lại, tôi hứa sẽ quan tâm tới vợ nhiều hơn, trân trọng vợ hơn. Tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược trở lại để tôi có thể bù đắp cho vợ…