Cô ấy yêu anh 10 phần, còn tôi phải san sẻ 10 phần tình yêu đấy cho gia đình, cho bố mẹ chồng, cho họ hàng...
“Anh viết rồi, em kí đi!”. Lạnh lùng, không cảm xúc trong đôi mắt ấy, anh đưa cô tờ đơn ly hôn để cô kí. “Giải thoát” là hai từ duy nhất hiện hữu trong lý trí anh lúc này, còn con tim anh, đã sớm bay về người ấy.
Mặc dù đã hỏi đi hỏi lại anh cả chục lần cái lý do anh muốn chia tay cô mà lần này cô vẫn hỏi lại. Để khẳng định hay cố níu kéo, chắc chỉ mình cô hiểu. Nhìn 2 đứa trẻ ngủ ngon lành, 2 khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu đến thánh thiện, cô quay lại nhìn anh. Chợt cô thấy mằn mặn nơi khóe môi.
Anh nói lý do anh muốn chia tay vì anh đã yêu người khác. Cô ấy ngây thơ, đáng yêu, quan tâm anh hết mực, chăm sóc anh từng chút làm anh như sống lại thời trai trẻ, anh cảm thấy thật hạnh phúc, thật viên mãn. Cảm thấy cô ấy yêu anh hết cả 10 phần (10 phần là thước đo tình cảm anh cho là chuẩn mực).
Anh muốn ly hôn với cô để về sống bên người ấy, anh nói anh đã đánh mất mình quá lâu, giờ anh muốn tìm lại. Rồi anh nói, cô có thể chọn nuôi 1 trong hai đứa con, hoặc cô sẽ nuôi cả hai, anh sẽ chu cấp tiền hàng tháng. Từng câu, từng chữ anh nói cứa vào con tim đang rỉ máu của cô. Mắt cô nhòe đi không còn nhìn rõ anh nữa. Một khoảng cách xa vời giữa anh và cô. Cô bất lực nhìn anh xách vali bước ra khỏi phòng. Cô sụp đổ.
Từng câu nói của anh như cứa vào trái tim đang rỉ máu.
Những chuỗi ngày tiếp theo cô sống mất phương hướng, bế tắc, tuyệt vọng, đau khổ. Nhưng khi nhìn 2 đứa trẻ, trong cô lại dấy lên 1 sự hy vọng, 1 sự hạnh phúc mà cô không thể gọi tên. Cô bắt đầu tìm lại những kỉ niệm của anh và cô, cô không biết để làm gì nữa, chỉ biết, cô muốn vậy.
Rồi cô khóc, như 1 đứa trẻ bị bạn dành mất đồ chơi. Nhanh khóc và cũng nhanh nín khi được cho 1 thứ đồ chơi khác. Cô nhìn 2 đứa trẻ, mỉm cười, lau nước mắt. Cô nhấc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc. Một giọng nữ vang lên, tim cô đau nhói. Trấn tĩnh lại được cũng là lúc cô nghe thấy giọng nói thân thuộc tới mức ngấm vào máu từ đầu dây bên kia. Cô hẹn anh nói chuyện lần cuối.
7h tối, trước của quán café quen thuộc, cô đợi anh. Anh tới và tỏ ra bất ngờ khi cô lại đưa anh sang quán đối diện bên kia đường. Cô gọi rượu, thứ mà trước đây cô chưa bao giờ đụng tới, dù chỉ là trong suy nghĩ vì chỉ cần ngửi mùi thôi, cô đã thấy khó chụi rồi. Vậy mà hôm nay cô lại gọi cái thứ men cay ấy, có lẽ cái thứ khó chịu này sẽ có thể làm tiêu giảm cái thứ chịu khác trong cô.
Cả cuộc nói chuyện, anh luôn miệng kể về cô ấy, sự đáng yêu, sự dịu dàng của cô ấy, sự trẻ trung, sự ân cần quan tâm của cô ấy. Anh càng nói, cô càng uống. Thấy cô có vẻ say, anh ngăn lại, cô hất tay anh ra. Có lẽ đây là cử chỉ anh quan tâm cô nhất kể từ khi anh nói anh yêu người mới. Lúc này, bao nhiêu dồn nén trong cô bấy lâu nay nhờ rượu làm chất xúc tác, bỗng vỡ òa.
Cô hỏi anh:
- Ngày xưa tôi có trẻ đẹp không?
- Có đẹp, cuốn hút lắm.
- Cô ấy ngây thơ, đáng yêu. Ngày xưa tôi không thế sao?
Anh bắt đầu im lặng.
- Cô ấy yêu anh 10 phần, vậy ngày xưa tôi khác gì? Nhưng sau khi lấy anh tôi phải san sẻ 10 phần tình yêu đấy. 1 phần cho gia đình, 1 phần cho bố mẹ chồng, 1 phần cho họ hàng anh,… Lúc nào cũng phải xem lịch xem ngày này có ai cưới, ngày kia có giỗ ai. Cứ như thế 10 phần yêu anh phải bớt lại cho những thứ khác.
Rồi cô khóc nấc lên bởi cô không thể kìm nén được nữa...
Anh lặng người nghĩ lại. 20 tuổi, vợ anh cũng như cô ấy bây giờ, mắt to tròn, đen láy. Mỗi lần víu cổ anh, cô lại thì thầm vào tai anh: "Em yêu anh 10 phần", miệng cười giòn tai. 25 tuổi, theo anh về làm dâu, 10 phần đó chắc vơi đi nhiều lần. Những lần mẹ anh ốm nằm viện, phần dành cho anh chắc chỉ còn 3 sau những đêm thức trắng canh cho sức khỏe mẹ bên giường bệnh. Hai đứa con lần lượt ra đời, sức khỏe ốm yếu, cũng bàn tay gầy guộc của cô chăm sóc con từng bữa ăn, giấc ngủ. Lần gần đây nhất, 2 con cùng nhập viện vì sởi, cô như phát điên vì lo lắng, khổ sở. Những lúc đó, phần dành cho anh chắc chỉ là số 0 tròn trĩnh...
Cô lau nước mắt, cắt ngang dòng hồi tưởng của anh, nói khẽ:
- Anh cứ đến với cô gái trẻ kia đi, rồi anh sẽ nhận thấy rằng mình đang đi lại con đường mà ngày xưa anh đã đi thôi.
Cô cười nhạt, nụ cười như cứa vào con tim tưởng như đang rất hạnh phúc của anh. Lúc này cô đã say, anh đưa cô về. Lặng nhìn cô hồi lâu. Nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường. Chàng trai trong bức ảnh cười thật hạnh phúc.
Ngày ấy, cô cũng như cô ấy bây giờ, nói yêu anh 10 phần.
Mặt trời ló rạng, trườn mình qua ô cửa sổ đánh thức cô. Đầu đau như búa bổ, cô thấy mình thật tệ. Đồng hồ kêu. Ôi không, đã 9hsáng, cô đang làm gì vậy, muộn học con mất rồi. Vội vàng mở tung cánh cửa phòng, cô bật chạy sang phòng 2 đứa trẻ mà quên mất sự hiện diện của 1 người.
“Con mình mất tích ư?” Cô thầm nghĩ, rồi vội bình tĩnh lại, ý nghĩ thật điên rồ, chắc tại do rượu làm cô chưa tỉnh hẳn. Nhưng chăn gối được xếp gọn gàng, ba lô cũng không thấy đâu. ! 1 loạt giả định được đưa ra, ông bà ngoại, ông bà nội, gì,…Cuống cuồng đi tìm điện thoại, cô vấp phải chiếc thảm lau chân. Rầm, 1 tiếng động rất lớn vang lên. Cô ngã làm đổ chiếc ghế.
Đang đau điếng không nói lên lời thì 1 bàn tay đỡ cô dậy. Sao nó ấm áp thể nhỉ, cô thầm nghĩ và cho rằng mình mê sảng. Ngẩng mặt lên, cô tưởng mình đang mơ ngủ, là anh đỡ cô.
“Đi đứng phải cẩn thận chứ!” – anh nhắc - “Có đau lắm không? Đưa anh xem nào?”
Trấn tĩnh lại, cô nói mình không sao. Cô xin lỗi anh vì chuyện tối qua và cảm ơn anh đã đưa cô về. Chợt cô nhận ra mình quên điều quan trọng nhất, vội vàng rời khỏi tay anh, cô đi tìm điện thoại. Anh kéo cô lại, ôm chầm lấy cô. Cái ôm rất chặt, lâu lắm rồi, anh mới ôm cô như vậy. Cô nói tờ đơn ly hôn cô để trên bàn, cô đã kí, anh bỏ cô ra để cô đi tìm con cô.
- Con anh đưa tới lớp rồi. 2 đứa vui lắm vì lâu rồi mới được ba đưa đi học. Còn đơn ly hôn anh xé rồi.
Cô chưa kịp định thần thì anh nói rằng anh xin lỗi cô. Nhiều lắm. Anh đã nói chia tay với cô ấy. Anh xin cô cho anh thời gian để giải quyết mọi chuyện với cô ấy. Cảm ơn cô đã giúp anh hiểu được thứ gì là phù du, thứ gì là vĩnh cửu, đâu là hạnh phúc thật sự. Cô lại khóc mất rồi. Lần này là cô khóc vì hạnh phúc. Trong cô lúc này có thứ hạnh phúc mang tên vòng quay.