Gặp nhau bên ngoài ai cũng khen cô ấy hiền ngoan, nết na, nhưng chỉ 2 ngày về thăm nhà, tôi choáng váng khi thấy vợ sắp cưới của mình cãi mẹ như “chém chả”.
Từ ngày yêu nhau cho đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy ai khác ngoài cô ấy. Nhưng chỉ 2 ngày cuối tuần vừa qua đã khiến tôi hoang mang thực sự. Tôi thật không hiểu đâu mới là con người thật của cô ấy. Cái vẻ hiền ngoan bấy lâu nay là giả tạo hay là vì cô ấy được nuông chiều quá nên coi cha, coi mẹ không ra gì?
Chúng tôi yêu nhau đã được hơn 3 năm. Tôi quen cô ấy từ khi vừa mới tốt nghiệp ra trường. Ở công ty, mọi người đều bảo cô ấy ngoan ngoãn, ai nói gì cũng dạ vâng. Mặc dù ít tuổi nhưng cô ấy rất biết lễ độ, không làm ai phật ý bao giờ. Tuy nhiên, sau khi yêu, tôi cũng nhận thấy bạn gái mình không hẳn hiền. Mỗi khi về nhà có gì tức tối trong lòng, cô ấy lại chia sẻ. Có đôi lần tôi thấy, cô ấy cũng là người khá gớm ghê, chỉ có điều trước mặt mọi người, cô ấy không bộc lộ sự nóng nảy của mình.
Gặp nhau bên ngoài ai cũng khen cô ấy hiền ngoan, nết na, nhưng chỉ 2 ngày về thăm nhà, tôi choáng váng khi thấy vợ sắp cưới của mình cãi mẹ như “chém chả”. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi không thấy điều đó là vấn đề. Con người mà anh chẳng có phút bực bội, biết kiềm chế như cô ấy là tốt chứ nếu hùng hổ lên có lẽ chẳng giữ được vị trí, công việc hiện tại.
Tôi cũng đã đưa bạn gái về nhà giới thiệu và chơi vài lần. Bố mẹ tôi quý cô ấy lắm. Nhất là mẹ tôi, nói bạn gái tôi tuy vụng về, nấu nướng không khéo nhưng bù lại được cái ngoan ngoãn, ăn nói lễ độ. Ai đến nhà cũng nhanh mồm, nhanh miệng chào hỏi nên mọi người rất quý. Tôi vì thế cũng được nở mày, nở mặt khi bạn gái được lòng mọi người.
Vì điều kiện quê tôi và cô ấy ở quá xa nhau nên thời gian yêu tôi không về nhà bạn gái được nhiều. Chỉ tới khi chính thức tính chuyện cưới xin tôi mới về ra mắt. Hai ngày cuối tuần, chúng tôi thu xếp thời gian để về thăm gia đình cô ấy. Và đây là cơ hội để lần đầu tiên tôi được chứng kiến một góc độ khác của bạn gái mình.
Về tới nhà, cô ấy có phần thoải mái hơn nên chẳng giấu giếm điều gì thì phải. Điều tôi ấn tượng đầu tiên là cô ấy chẳng hề chào hỏi bố mẹ, thậm chí toàn nói trống không. Mẹ có nói điều gì cô ấy cũng gắt nhặng xị lên. Bố nói, nếu không thích cô ấy cũng chẳng trả lời. Suốt 2 ngày ở quê, tôi choáng vì thấy cách hành xử của bạn gái với bố mẹ ruột của mình.
Suốt 2 ngày ở quê, tôi choáng vì thấy cách hành xử của bạn gái với bố mẹ ruột của mình. (Ảnh minh họa)
Cô ấy không động tay, động chân vào việc gì, cơm không nấu đã đành, ăn xong cũng để mẹ cặm cụi đi rửa bát. Sáng cô ấy ngủ dậy muộn, dậy còn bắt mẹ phải nấu đồ ăn sáng cho. Tôi không hề thấy một người con gái gần gũi, yêu thương mẹ mà cảm giác cứ như bà chủ đang đối xử với người hầu vậy.
Nhưng điều tôi chán nhất vẫn là thái độ nói năng. Cô ấy cãi mẹ như chém chả, mặt mày xưng xỉa lên nếu mẹ nói gì không vừa ý. Nhiều lúc mẹ cô ấy ngại với tôi nên cứ phải chữa thẹn: “Ở nhà con bé được chiều nên nó cứ hay làm nũng thế thôi chứ thực ra nó ngoan lắm”.
Quả thật, trăm nghe không bằng một thấy. Chỉ 2 ngày cuối tuần về thăm quê cô ấy mà khi rời đi, tôi nghĩ khác hoàn toàn về cô gái mà mình đang quen. Tôi nghĩ, một người hiền lành, ngoan ngoãn, tử tế sẽ không bao giờ đối xử với bố mẹ mình như thế. Với bố mẹ đẻ cô ấy còn ăn nói, hành xử như vậy thì sau này sống lâu dài với phận làm dâu, cô ấy có coi bố mẹ tôi ra gì không?
Thực sự tôi khó nghĩ vô cùng. Tôi cũng nghĩ có thể vì là bố mẹ nuông chiều nên với bố mẹ cô ấy mới có phần quá quắt thế, nhưng tôi cũng sợ đó là bản chất và sự dịu dàng mọi khi chỉ là bộ mặt giả mà thôi. Tôi phải làm gì đây?