Dung suýt nữa thì nấc lên. Anh coi cô là gì? Anh nghĩ rằng cô là kẻ hám tiền đến thế sao? Bụng dạ của cô quặn lên, cảm giác xót xa lan ra cứ như thể ai đó đang giày xéo và xát muối vào từng vết thương ẩn sâu trong cơ thể cô vậy.
Hải ngập ngừng nhìn tờ đơn ly hôn. Bao nhiêu dũng khí của anh biến đi đâu hết cả. Anh đã quyết định đến gặp Dung là để truy hỏi cô về những chuyện trước đây, về chiếc vòng kia, về việc đêm hôm qua cô cãi nhau với anh và rời khỏi nhà, rồi đi gặp Thường.
Anh đã định hỏi, rốt cuộc cô có thật sự yêu anh chút nào không?
Nhưng một tờ giấy mỏng manh với ba chữ “Đơn Ly Hôn” lạnh ngắt, nằm ngay ngắn ở giữa trang giấy trắng. Chữ ký thanh mảnh và uốn lượn của Dung nằm ở ngay phía dưới. Những con chữ cào vào lòng anh, khiến anh ngứa ngáy khó chịu không thôi.
Tất cả những câu hỏi và thắc mắc của Hải đều bị giữ lại trong tâm trí, không tài nào bật ra khỏi miệng được. Hải đột nhiên cảm thấy căm hận bản thân mình vì sự hèn nhát này. Anh không muốn ly hôn, anh không đồng ý cho Dung rời khỏi mình, nhưng lại chẳng thể mở miệng nói ra điều gì.
- Anh còn chần chừ gì nữa?
Dung lên tiếng. Giọng cô đã lạnh đi vài phần.
- Đó là điều em muốn, đúng không?
Lúc này, Hải không còn quan tâm đến suy nghĩ của mình nữa. Anh chỉ băn khoăn rằng liệu ly hôn có phải điều mà Dung thật sự cần. Anh chợt nhận ra, dù cô có làm gì đi nữa thì anh cũng vẫn yêu cô. Nhưng hiện tại, tình yêu đó có thể giúp được gì cho anh chứ?
- Ừ.
Dung không dám nhìn vào mắt Hải, sợ rằng mình sẽ trở nên mềm yếu và từ bỏ, rồi cầu xin anh quay lại với mình. Dung biết, điều đó không đáng. Cô khẽ khàng gật đầu, rồi ngoảnh mặt đi, nhìn ra phía cửa kính.
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Thật trùng hợp làm sao khi mà mọi chuyện trong cuộc đời chúng ta cứ dần trở nên tồi tệ, thì không khí cũng u ám, bầu trời cũng tối sầm lại. Và khi mọi thứ lên đến đỉnh điểm, thì mưa to trút xuống. Ông trời đang khóc cho họ, cho chúng ta, cho mối tình vừa bị cắt đứt, hay là khóc vì sự yếu đuối của những con người bé nhỏ không vượt qua nổi thử thách của cuộc đời đây?
Hải kéo tờ giấy trên bàn về phía mình, rồi lấy trong túi áo ngực ra một chiếc bút bi, cẩn thận ký lên đó. Hành động của anh, qua đôi mắt đầy đau khổ của Dung, bỗng trở nên dứt khoát và quyết đoán vô cùng.
Dung không dám nhìn vào mắt Hải, sợ rằng mình sẽ trở nên mềm yếu và từ bỏ, rồi cầu xin anh quay lại với mình.
Dung hít sâu một hơi, không ngờ là mình còn có thể thương tổn đến mức này. Hóa ra chẳng cần Lucy chen vào giữa, thì cả hai người họ cũng chia tay.
Những gì Lucy nói về chiếc nhẫn cưới Toi et Moi đều đã trở thành sự thật.
- Như em muốn.
Hải chuyển lại tờ đơn cho cô, lấy thêm một tờ séc và ký lên đó, đưa cho Dung.
- Anh sẽ chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con, làm tròn trách nhiệm của người bố.
Dung suýt nữa thì nấc lên. Anh coi cô là gì? Anh nghĩ rằng cô là kẻ hám tiền đến thế sao? Bụng dạ của cô quặn lên, cảm giác xót xa lan ra cứ như thể ai đó đang giày xéo và xát muối vào từng vết thương ẩn sâu trong cơ thể cô vậy.
Dung đứng bật dậy, không nhìn lấy tờ séc thêm lần nào.
- Em không cần những thứ đó. Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao?
Hải cứng họng. Anh không biết, cũng không thể hỏi để biết. Dù sao anh cũng đã nghi ngờ cô. Khi trong lòng có nền tảng của sự hoài nghi, thì chẳng có tình cảm nào tồn tại được lâu cả.
Dung không nhẫn nhịn được nữa, hai mắt đã trở nên phiếm hồng. Cô cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, không để Hải thấy được cái vẻ yếu đuối này.
Sự im lặng của Hải khiến cho Dung hoàn toàn tuyệt vọng. Đúng là không nên tin vào tình yêu một cách mù quáng, không nên ở bên ai đó dành cho mình quá nhiều sự yêu thương. Bởi khi họ quay lưng lại với mình, đó chẳng khác nào địa ngục.
Cả hai trái tim trống rỗng của Dung và Hải, đều còn thoi thóp được nhịp đập cuối cùng, rồi dừng hẳn lại. Tình yêu là liều thuốc chữa bệnh, mà cũng là liều thuốc độc. Sử dụng không đúng cách có thể gây chết người.
Dung cúi người cầm tờ đơn ly hôn, rồi rời đi.
***
Bà Hằng đang nấu cháo gà. Đêm qua, con trai và con dâu của bà cãi nhau, nhưng Hải vừa rời đi. Đoán rằng Hải đi đón Dung về nhà. Dù rằng bà không hề thích việc Dung cãi cọ với con trai mình rồi bỏ đi, đó là làm mình làm mẩy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô đang mang máu mủ của nhà bà trong người, bà vẫn muốn chăm sóc cháu mình chu đáo một chút.
Đột nhiên cửa mở bật ra. Toàn thân Hải ướt như chuột, lủi thủi bước vào nhà. Theo sau anh là Lucy. Cô ta lo lắng chạy tới, trong khi đó thì bà Hằng cũng lao ra ngoài phòng khách.
- Kìa, Hải, sao con lại như này? Dung đâu? Mẹ tưởng con đi đón nó cơ mà?
Bà Hằng hỏi, giọng hớt hải. Bàn tay bà lau nước đọng trên mặt Hải. Anh nghiêng người tránh đi, bỏ lên tầng. Bà Hằng định đuổi theo thì Lucy đã giữ tay bà lại. Cô ta lắc đầu với vẻ buồn bực.
Bà Hằng kéo Lucy ra phòng khách.
- Có chuyện gì?
Cả hai cùng ngồi im lặng một lúc lâu. Lucy ra vẻ như không dám nói gì. Điều đó khiến bà Hằng cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rất tồi tệ.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Bà Hằng gắt gỏng, sốt ruột hỏi lại một lần nữa.
- Bác phải bình tĩnh nhé. - Lucy khẽ nói, cầm tay bà Hằng, vẻ mặt buồn bã và lo lắng.
Bà Hằng gật đầu. Bà biết mình không thể bình tĩnh được, nhưng buộc phải hỏi. Bà không thể chịu được việc con trai mình thất thần và khổ sở thế được. Chắc chắn là Dung đã gây ra chuyện này.
Lucy thở hắt ra, rồi nói.
- Chị Dung với anh Hải ly hôn rồi.
- Sao cơ?
Bà Hằng chồm lên, tức giận. Điều này nằm ngoài dự đoán của Lucy. Cô ta chột dạ một chút. Đó không phải điều mà bà ta muốn ư? Vì sao bà Hằng lại tỏ ra tức giận đến thế chứ? Không phải bà ghét Dung nhất hay sao?
- Khi nãy, chị Dung gọi cho anh Hải, đến là để đưa đơn ly hôn. Anh ấy cũng ký rồi.
- Thế thì đứa bé phải làm sao? Nó đang mang thai con của Hải!
Bà Hằng kêu lên, rồi định nhào lên tầng để hỏi cho ra nhẽ. Lucy kéo bà Hằng lại.
Cô ta thở phào. Thì ra bà ta cũng chỉ quan tâm đến đứa nhỏ. Chỉ cần không phải là muốn Dung trở về, thì chuyện gì cũng dễ giải quyết thôi.
- Nếu bác muốn đứa nhỏ, cháu sẽ giúp bác mang nó về đây. Còn anh Hải, tạm thời bác đừng hỏi. Tâm trạng anh ấy không tốt chút nào.
Bà Hằng như kẻ chết đuối vớ được cọc, cầm lấy tay Lucy, sốt sắng.
- Cháu sẽ làm thế nào?
- Bác cứ yên tâm giao cho cháu là được.
Bà Hằng có vẻ xuôi xuôi, rồi thở dài, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
***
Thường vừa tan làm liền trở về khách sạn. Anh hốt hoảng khi thấy Dung đang ngồi tựa lưng trước cửa, toàn thân ướt nhẹp.
Thường vội chạy đến bên cô, nâng cô dậy và đưa vào nhà.
- Sao lại ngồi đây? Ướt hết thế này hả?
Dung đờ đẫn như con rối, mặc cho Thường muốn làm gì thì làm. Thường đưa Dung vào nhà, thay áo cho cô. Dung vẫn ngồi đờ ra đó mà chẳng có cảm xúc gì. Tất cả những câu hỏi của Thường đều không được đáp lời.
Đột nhiên cửa mở bật ra. Toàn thân Hải ướt như chuột, lủi thủi bước vào nhà.
Thường cứ như đang nói chuyện với một khúc gỗ lạnh ngắt.
Anh bực bội, quát lên.
- Em có phải bị điên rồi không?
Dung như bửng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Cô đang cố nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Giờ khi tỉnh lại, tất cả sẽ về như cũ, nhưng không. Toàn thân cô ướt nhẹp và lạnh run lên, như là minh chứng rằng cơn mưa vừa rồi là thật. và chuyện hai người ly hôn cũng là thật.
Dung vội vàng chạy vào trong nhà tắm, lục lại đống quần áo ướt, moi ra được chiếc áo khi nãy mà cô mặc. Tờ đơn ly hôn ngấm nước, hơi ẩm. Nhưng là thật.
Thường đứng ngay sau cô, chợt hiểu ra mọi chuyện.
Dung buông thõng tay xuống.
Dung thì thào, đưa cho Thường tờ giấy.
- Anh có thể đem nó lên tòa nộp cho tôi không?
- Dung... - Thường không biết làm thế nào. Anh muốn quay lại với cô, nhưng trông cô như thế này, anh không vui vẻ nổi. Anh không muốn chỉ lấy về một cái xác không hồn. Nếu là thế này, thì chằng thà không có được Dung. - Em...
- Tôi mất tất cả rồi. Vừa ý anh chưa?
Dung chỉ khẽ nói một câu. Cô đóng cửa nhà vệ sinh lại trước mặt Thường, khóa trong lại. Thường xô cửa định vào thì nghe thấy tiếng nức nở của Dung phát ra.
Có lẽ cô cần không gian riêng. Anh ta không nên làm phiền cô vào lúc này. Nhưng anh ta cũng không thể đứng yên. Anh ta phải gặp Hải, hoặc là Lucy.
Thường nghĩ vậy, rồi rời khỏi khách sạn.
Còn lại một mình, Dung vẫn ngồi đờ đẫn trong nhà vệ sinh. Nước mắt chẳng cỏn để mà chảy ra nữa. Cảm giác cô đơn này lại một lần nữa quay về với cô. Dù muốn hay không, cuối cùng cô vẫn là bị bỏ rơi.
Dung vốc một chút nước lên để rửa mặt. Cô nhìn thấy chiếc dao lam được đặt ngay ngắn trên kệ đựng đồ, cạnh mấy cái bàn chải mới và dao cạo râu.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Phải rồi, cô đã hoàn toàn mất hết mọi thứ. Vậy thì còn sống để làm gì đây?
Thường sẽ làm gì để cứu vãn lại chuyện này? Liệu anh ta có thể khuyên bảo Hải, hay yêu cầu Lucy dừng tay? Anh ta có vượt qua được tham vọng của chính mình vì Dung? Còn Dung thì sao? Cô sẽ tự tử thật ư? Cô thật sự đã mất tất cả ư? Dung sẽ quyết định chấm dứt mọi đau thương bằng cái chết của mình hay sao? Điều đó có làm cô và tất cả mọi người bớt khổ sở? Đón đọc truyên dài kỳ Nàng dâu trong mộng vào 19h00 ngày 04/07 tại mục Eva yêu. |