Nằm bên cô ta, tôi thấy nhớ em da diết. Em – cô gái tôi không hề yêu!
Em làm cùng chỗ với tôi, cứ khờ khờ, dại dại làm sao ấy. Em vào làm sau tôi. Em trẻ măng, gương mặt đáng yêu nhưng hay buồn. Mà tôi thì chúa ghét đàn bà làm cái bộ mặt rầu rĩ. Cuộc đời vốn đã không dễ chịu, đừng tự tạo thêm cho mình áp lực mới phải. Vì thế, cho dù em đẹp, tôi cũng không ấn tượng với em.
Đám đồng nghiệp trong công ty đồn em thích tôi. Nhưng tôi không quan tâm lắm. Chuyện như thế vẫn thường xảy ra. Tôi không vỗ ngực nhận mình hút gái, nhưng có lẽ cái tính khi thi thoảng hài hước, lắm lúc bất cần đời của tôi lại cứ khiến chị em nhao nhao lên. Một gã trong công ty có vẻ lấy làm lạ khi tôi không đoái hoài đến em, mặc dù em thích tôi và mặc dù em đẹp hơn cả tỉ lần những cô gái mà tôi từng yêu chơi, thậm chí là từng lên giường:
- “Dạo này sao thế, em ấy ngon thế lại si mê ông như điếu đổ, sao không thử?”
- “Không thích” – Tôi trả lời tỉnh bơ.
- “Sao thế, em ấy đẹp và ngây thơ mà”
- “Uhm, đẹp thật. Nhưng không muốn phải chịu trách nhiệm. Với tôi, yêu là một cuộc chơi mà ở đó hai người cùng chấp nhận luật. Em ấy có vẻ như không hiểu và tôi thì không muốn em ấy hối hận sau trò chơi đó”.
Cuộc đời vốn đã không dễ chịu, đừng tự tạo thêm cho mình áp lực mới phải. Vì thế, cho dù em đẹp, tôi cũng không ấn tượng với em. (Ảnh minh họa)
Đúng là thế, đám bà yêu tôi thua em ấy cả triệu lần nhưng họ hơn ở một điểm: dám chấp nhận. Họ cũng không thiết tha và mong đợi gì tình yêu này cả. Tôi có thể đến và đi. Tôi không sợ phải chịu trách nhiệm nhưng tôi sợ phải chịu trách nhiệm với một người mà tôi không yêu!
Thực ra, lí do duy nhất khiến tôi không yêu em không phải là những điều đó mà bởi vì em… quá giống với người đó. Người con gái mà tôi đã từng yêu hơn cả bản thân mình. Tôi đã từng mang tới cho cô ấy quá nhiều hi vọng để rồi cô ấy tấm tức ra đi trong tiếc nuối. Chúng tôi cũng đã sống như vợ chồng, tôi đã nỗ lực từng ngày để cuộc sống của hai đứa tốt hơn.
Nhưng rốt cục, tình yêu và sự chân thành ấy chẳng có nghĩa gì. Cô ấy chờ đợi tôi quá lâu. Bố mẹ cô ấy không chấp nhận tôi vì tôi không xứng với gia đình họ. Mặc cho em đã từng bỏ nhà theo tôi nhưng rốt cục, em đã mất niềm tin vì tôi cần nhiều thời gian hơn nữa để làm được cho cô ấy những điều khiến cô ấy tự hào.
Cô ấy ra đi, lấy một tấm chồng và hôn nhân trở thành bi kịch. Không bi kịch sao được khi mà tim không yêu và tâm thế miễn cưỡng. Tôi nghe tin về cô ấy, thấy lòng mình đau.
Và giờ là em!
Em cũng mỏng manh, yếu đuối và yêu không cần điều kiện y như cô ấy. Nhưng em không phải mẫu người dám “đánh đu” với đời. Nếu bị tổn thương, em sẽ gục ngã. Mà tôi thì không muốn em như vậy. Thế nên, tôi tuyệt đối Không yêu em!
Nếu bị tổn thương, em sẽ gục ngã. Mà tôi thì không muốn em như vậy. Thế nên, tôi tuyệt đối Không yêu em! (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng hẹn hò, cặp kè mà đúng hơn là dạo chơi với nhiều cô gái khác sau khi chia tay người yêu đầu. Đó là những cuộc tình như một trò chơi mà hai người trong cuộc dám chấp nhận thất bại. Mọi thứ đến với chúng tôi nhẹ nhàng và ra đi cũng không dằn vặt lẫn nhau.
Em biết tất cả những điều đó về tôi nhưng em vẫn thầm yêu. Em lẽo đẽo chạy theo tôi mỗi ngày, lo tôi ốm, lo tôi mệt. Em làm cơm trưa cho tôi, tới nhà chăm sóc khi tôi say rượu cả ngày trời. Đổi lại, tôi chỉ gửi lại em vài câu tỉnh lạnh:
- “Anh không bắt em làm những điều này. Đừng hi vọng quá nhiều vì anh không yêu em”.
Em chẳng bao giờ trả lời tôi về những câu nói đại loại như vậy. Em chỉ luôn im lặng. Giống như thể yêu là việc của em, chỉ riêng em mà thôi.
Hơn 1 năm trời, kể từ ngày em thú nhận yêu tôi, không một ngày nào tôi không thấy em. Đôi khi sự có mặt của em làm tôi thấy phiền phức và mệt mỏi nhưng nó lại trở thành một thói quen.
Một ngày tháng 8, trời ngả sang thu, em không đi làm. Đó là lần đầu tiên tôi thấy em nghỉ!
Tôi hơi nóng ruột.
Ngày thứ hai, tôi khó chịu và bực bội. Nhưng tôi không có số của em.
Ngày thứ ba… em gọi tới! Em hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần công ty. “Quái thật, sao tôi phải đi gặp em khi mà tôi không yêu em?” – tôi nghĩ thầm trong bụng như thế khi mà tôi đang trên đường sang quán. Tôi thấy mình khó hiểu và kì cục.
- “Anh khỏe chứ?”
- “Khỏe! Sao em nghỉ thế?”
- “Em bận việc”
- “Xong chưa?”
- “Cũng sắp rồi”
- “Uhm”
Chúng tôi chỉ nói ngần ấy câu. Cũng chẳng có gì hơn để nói cả. Tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê. Em nhìn đồng hồ và đứng dậy:
- “Em về đây. Nếu có thời gian, anh tới dự nhé”.
Em đặt lên bàn tấm thiệp hồng. Trong khoảnh khắc, chân tay tôi bủn rủn. Tôi đoán nó là của em nhưng ngàn lần, vạn lần tìm cách thuyết phục không phải thế.
Tôi nắm lấy tay em níu lại:
- “Em lấy chồng?”
- “Vâng, cũng phải thế thôi anh”
- “Sao lại thế…?”
Em quay lại nhìn tôi:
- “Vì anh không yêu em, nên em đi lấy chồng”.
- “Đừng”
Trong đầu tôi xuất hiện nỗi ám ảnh về người cũ. Cô ấy cũng vì muốn quên tôi mà lấy chồng. Rốt cục thì sao? Cô ấy đã khốn khổ vì cuộc hôn nhân đó.
Với em, thực ra tình cảm trong tôi là gì? Sự thương hại hay là tình yêu? Tôi sợ em sẽ khổ khi đi lấy chồng, là tình thương của một gã đàn ông từng chịu nhiều tổn thương hay sợ mất em?
- “Em đừng lấy chồng”
- “Nhưng… anh không cần em, còn người đó thì khác”
- “Đừng dùng một người để quên một người. Em sẽ khổ”.
- “Nhưng điều đó còn dễ chịu hơn nhiều việc ôm mình tình yêu không bao giờ được đáp lại”
- “Nếu anh nói, anh yêu em, em sẽ hủy cưới chứ?”
- “Anh chỉ đang thương hại em mà thôi”
- “Không, là anh yêu em”
Hình như trong cuộc chơi này, em là người nắm luật rất chắc, bởi vì em hiểu đối thủ của mình. Em đã dám chơi và dám chịu hậu quả. (Ảnh minh họa)
Em yên lặng rồi giật tay ra khỏi tôi:
- “Kể cả thế, cũng đã quá muộn rồi. Em không thể hủy cưới. Em sẽ không bao giờ bỏ người đó”.
Tôi chết lặng nghe em nói. Tôi buông tay em ra… Em lặng lẽ bước về phía cửa. Còn lại mình tôi với tấm thiệp hồng cay đắng mà em trao. Tôi lật giở tấm thiệp, là tên em và… tên tôi.
Tôi thấy sống mũi mình cay cay, tôi lao ra khỏi quán và tìm em.
- “Em ở đây này!”
Em đứng khuất sau hàng cây trước quán để chờ tôi. Em tài quá. Em biết là tôi sẽ đau khi mất em, biết là tôi sẽ níu kéo. Hình như trong cuộc chơi này, em là người nắm luật rất chắc, bởi vì em hiểu đối thủ của mình. Em đã dám chơi và dám chịu hậu quả.
Tôi bước tới ôm em vào lòng:
- “Mình hẹn hò nhé”
- “Em còn đang cân nhắc, vì xem ra, anh chơi trò yêu kém quá”
Tôi bật cười. Tôi thấy yêu đời. Tôi giữ tấm thiệp đó lại. Bao giờ tôi và em cưới, tôi sẽ làm mẫu y hệt thế.