Trong tình yêu, nếu ta sẵn sàng đón nhận những nỗi buồn thì hạnh phúc tới rất gần rồi phải không anh?
Em nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận dư vị nồng nàn còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Em nhớ về câu nói mà anh từng nói: “Con gái không nên uống cà phê vì như thế không tốt”.
Nghĩ về anh, về câu nói đó, em mỉm cười và tiếp tục uống. Nó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống của em. Giống như thói quen chấp nhận việc: Em và anh không còn là của nhau!
Trong cuộc đời này, có lẽ để quen với những gì đắng cay thật là khó. Em vốn không phải là một cô gái thích cái vị đắng của cà phê nhưng nhờ yêu anh mà em dần quen với điều đó. Em nhớ mỗi lần cùng anh ngồi bên một quán ven hồ, em thường gọi nước cam vì em thích vị ngọt ngào của nó, còn anh, anh thường nhâm nhi một ly cà phê. Em cũng đã từng thắc mắc: “Sao những gì ngọt anh không uống lại thích uống thứ đồ đắng ngắt ấy”. Anh cười xoa đầu em: “Đôi khi làm quen với những thứ đắng để cảm nhận được giá trị của những sự ngọt ngào sau đó”. Ngày đó em còn ngây thơ lắm, cũng chẳng có nhiều trăn trở đến mức suy nghĩ về câu nói của anh, về việc chọn một thứ đồ uống nào cho nó giống với cuộc đời.
Chia tay anh, em học cách chấp nhận được vị đắng như người ta thưởng thức một ly cà phê (Ảnh minh họa)
Nhưng đến giờ, em đã phần nào hiểu được điều đó. Em đã từng mơ mộng quá nhiều, từng đặt niềm tin quá nhiều vào nơi anh nên khi anh rời xa, em bơ vơ, hụt hẫng và cảm thấy như mình trơ trọi giữa cuộc đời. Em còn nhớ như in cảm giác bị anh bỏ lại. Em thấy mọi thứ xung quanh mình toàn một màu đen tối. Em không biết nên làm gì, tin ai hay bước về phía trước bằng cách nào. Cảm giác lúc đó giống như một người vừa vừa nhắm mắt tận hưởng vị ngọt của ly nước cam rồi đột nhiên phải giật mình khi nhấp một ngụm cà phê đắng vậy.
Em còn nhớ, ngày anh rời xa em, em đã tập uống cà phê. Em muốn thử cái cảm giác trải nghiệm vị đắng lan ra trong miệng mình là như thế nào. Nó đắng! Đắng ngắt như mối tình tuyệt vọng của em vậy. Em không hiểu vì sao anh lại có thể nghiện thứ đồ uống đó? Nhưng rồi em cũng lại không bỏ được. Em thích nghi dần với việc chấp nhận vị đắng ban đầu để đón nhận sự nồng nàn còn đọng lại phía sau đó. Quen dần với nó em lại nhận ra rằng nó làm em thấy dễ chịu hơn!
Từ ngày chia tay anh, em hình thành một thói quen mới. Mỗi tối, bên ô cửa sổ của phòng, em thường nhâm nhi một ngụm cả phê, mở cánh cửa ban công để ngắm nhìn thành phố. Cái quang cảnh đó khiến cho lòng người thư thái lạ thường. Vị đắng của ly cà phê ấy magn tới một sự thú vị chứ không phải là cảm giác khó chịu như em từng nghĩ. Em nhận ra rằng, không phải chỉ sự ngọt ngào, ngay cả với cái đắng cay, nếu người ta sẵn sàng đối diện với nó, người ta sẽ thấy nó không đáng sợ như mình từng nghĩ.
Em đã sẵn sàng đối diện với nỗi buồn, vì em tin, tình yêu sẽ lại chờ em đâu đó (Ảnh minh họa)
Uống ly cà phê em cũng hiểu ra rằng, người bi quan sẽ luôn bị đánh bại bởi vị đắng ngay khi vừa nhấp môi nhưng người lạc quan sẽ tin và chờ đợi sự ngọt ngào đến sau đó. Em đã từng bi quan sau khi anh bỏ lại em, sau khi một tình yêu đẹp đến như vậy bỗng chốc lại trở thành quá khứ. Em nghĩ sẽ không còn có tình yêu nào đến với em thêm được nữa. Nhưng thời gian đã làm cho em nghĩ khác. Không có hạnh phúc nào là cuối cùng, chỉ cần ta còn tin, còn lạc quan thì hạnh phúc sẽ không chối từ ta.
Có lẽ giờ này, ở một nơi nào đó, anh đang tay trong tay với người con gái ấy. Anh đang tận hưởng những mùa yêu của riêng mình. Với anh bây giờ, vị của cuộc đời đang là sự ngọt ngào. Còn với em, cuộc đời và tình yêu lúc này đang là vị đắng cay. Nhưng em không buồn mà thấy thật thú vị. Em muốn tự mình trải qua tất cả những cảm giác này, để một ngày nào đó hạnh phúc đón nhận sự ngọt ngào. Em không muốn làm cô bé ngốc, đắm chìm trong niềm vui để rồi quá hụt hẫng và đớn đau khi mọi thứ bỗng chốc biến khỏi cuộc đời mình.
Trong tình yêu, nếu ta sẵn sàng đón nhận những nỗi buồn thì hạnh phúc tới rất gần rồi phải không anh?
(caphedangvanoinhoanh@...)