Anh yêu tôi nhưng tình yêu đâu có thể đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc nếu không có tiền?
Tôi biết điều này với anh và gia đình là quá tàn nhẫn. Tôi thương anh nhưng sợ rằng tình thương đó sẽ khiến cả tôi và anh đều phải khổ sở, chật vật trong quãng đời phía trước nếu chúng tôi đến bên nhau. Ngoài tình yêu, cả hai chúng tôi chỉ là hai kẻ thân cô, thế cô ở cái chốn phồn hoa đô hội này.
Chúng tôi không có cơ hội được đổi đời nếu cứ mãi sống với kiếp nhân viên làm thuê này. Vì thế mà tôi đãnghĩ tới chuyện nhận lời người đàn ông lớn tuổi ấy. Đó không phải là sự phản bội mà là giải thoát cho cả tôi và anh khỏi những khó khăn sắp tới và tìm cho mình một con đường sống dễ dàng hơn.
Nếu không có gì thay đổi, đầu năm sau chúng tôi sẽ cưới. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là mối tình 5 năm từ ngày đầu đại học của chúng tôi sẽ đi tới đích. Ai cũng ngưỡng mộ sự thủy chung mà chúng tôi dành cho nhau, ngưỡng mộ tình yêu đẹp như thơ ấy. Nhưng là người trong cuộc, tôi dần chán ngấy với cái cảnh tình yêu thì nhiều nhưng bạc tiền quanh năm túng thiếu. Nó làm tôi không còn có tâm trí nào để yêu đương, mơ mộng hay thấy tình yêu là đẹp nữa. Cơm áo gạo tiền buộc chặt những cảm xúc ảo vọng đó.
Tôi biết anh yêu và chung thủy với tôi, nhưng liệu chỉ có tình yêu thì hôn nhân có hạnh phúc được không khi mà mọi thứ đều cần đến tiền? (Ảnh minh họa)
Tôi và anh cùng học đại học ra trường và may mắn xin được một công việc. Bạn bè của tôi những người có quan hệ đều xin được một chỗ làm ngon nghẻ. Còn tôi và anh đều thân cô, thế cô nên lận đận. Lương tháng cũng chỉ đủ chi trả tiền nha, tiêu pha còn dư được đồng nào gửi về cho gia đình đôi chút là hết. Nhìn chung chúng tôi không có của tích lũy. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng nhưng anh luôn ở bên động viên tôi cố gắng rồi sau này hi vọng cuộc sống sẽ khấm khá hơn. Không muốn anh buồn nên tôi cũng vờ không bận tâm nhưng thực lòng tôi biết kho smaf có một sự đổi khác cho chúng tôi được vì công việc quá khó khăn. Sau này cưới nhau, sinh con ra còn trăm khoản, với công việc của chúng tôi thì mọi thứ chỉ đủ ăn đã là quá giỏi.
Anh ấy là một người đàn ông tốt, yêu thương tôi chân thành. Bao nhiêu năm qua anh ấy chỉ biết đến mình tôi mà hoàn toàn không tơ tưởng người con gái nào khác. Tôi biết, lấy anh tôi sẽ được tràn đầy tình yêu. Nhưng quả thật, cả gia đình tôi và gia đình anh đều quá nghèo, chúng tôi thì không đủ sức đưa mình giàu lên. Nếu lấy nhau, con chúng tôi cũng chỉ sống một cuộc đời kém cỏi như bao đứa trẻ nghèo khác mà thôi. Mà tôi thì không muốn thế.
Rồi tôi gặp người đàn ông đó. Anh từng bỏ vợ một lần. Giờ đây, đứa con chung của họ do người vợ nuôi. Anh ấy là cấp trên của tôi và rất giàu có. Gọi là anh nhưng thực tế anh ấy hơn tôi tới 16 tuổi. Anh ngỏ ý muốn gắn bó với tôi, muốn tôi sinh cho anh nhưng đứa con và anh hứa sẽ không để cho đời tôi phải khổ nữa.
Tôi muốn rẽ sang một con đường khác để đời mình, đời con đỡ khổ. Tình cảm với anh tôi trân trọng nhưng có lẽ nó chỉ nên là kỉ niệm đẹp trong đời mà thôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi thương người yêu mình vì chúng tôi đã gắn bó với nhau quá lâu rồi. Tôi biết anh yêu mình và đang chờ đợi tới ngày để cưới. Nếu tôi từ bỏ anh, anh sẽ hận tôi nhiều lắm. Nhưng tình yêu không thôi chưa đủ để đảm bảo cho hạnh phúc gia đình. Rồi đây, khi lần lượt những đứa con ra đời, tiền bạc không có liệu tôi và anh có mang tình yêu ra để giải quyết mọi việc được hay không? Hay là lúc đó lại đánh cãi chửi nhau và con cái lại là người khổ nhất?
Tôi đã nghĩ nhiều, cân nhắc rất nhiều. Tôi muốn rẽ sang một con đường khác để đời mình, đời con đỡ khổ. Tình cảm với anh tôi trân trọng nhưng có lẽ nó chỉ nên là kỉ niệm đẹp trong đời mà thôi. Tôi thực sự còn đang phân vân rất nhiều vì tôi đã trao thân cho anh nên cũng không muốn anh phải quá đau khổ nếu tôi ra đi. Tôi nên làm gì bây giờ? Liệu tôi có nên dứt tình một lần để tìm cho mình một cuộc sống khác không hay là vì tình nghĩa cố gắng ở bên người mình yêu? Lí trí và tình cảm của tôi đang đấu tranh dữ dội. Tôi không biết mình nên làm gì cho đúng nữa? Tôi không muốn tàn nhẫn với anh nhưng cũng không muốn sống mãi trong cảnh nghèo túng như thế này.
Khánh Linh (Linhtran@...)