Ai cũng khen anh hiền lành, tốt bụng lại thương tôi. Nhưng chẳng hiểu sao trong mắt tôi bây giờ, anh chỉ là một người đàn ông vừa nghèo vừa kém tài, vô dụng.
Tôi không phủ nhận đã từng có những khoảng thời gian tôi vô cùng hạnh phúc khi bên anh. Chúng tôi quen nhau từ năm thứ nhất đại học. Hai đứa luôn bảo ban nhau học hành. Anh thực sự là một người đàn ông tốt, tính tình hiền lành. Yêu nhau, nhiều người còn bảo tôi đành hanh, bắt nạt anh. Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Bạn bè thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh làm chồng.
Thực sự tôi trân trọng tình cảm mà anh dành cho mình, sự tốt bụng mà anh đối xử với mọi người. Nhưng đó là thứ cảm xúc của cách đây 4 năm, khi tôi còn là một cô sinh viên năm nhất. Còn bây giờ, khi tôi đã ra trường, đi làm được 2 năm, thì tôi lại thấy chán nản vì mấy cái đức tính lành lành đó của anh.
Anh lúc nào cũng chiều theo ý tôi, tôi muốn gì là được. Bạn bè thường trêu sau này cưới nhau về, tôi sẽ thay anh làm chồng. (Ảnh minh họa)
Gia đình anh nghèo khó, chuyện đó tôi biết vì nhà chúng tôi đâu có cách xa nhau. Từ lúc mới yêu tôi không hề thấy đó là vấn đề. Tôi yêu con người anh chứ không phải mong lấy được con nhà giàu cho sung sướng. Gia đình nghèo không phải là cái tội nhưng thanh niên thời đại này như anh mà không có chí tiến thủ thì đấy là lỗi của anh.
Sau khi ra trường, trong khi tôi mải mê lao vào tìm công việc và khẳng định bản thân thì anh chấp nhận về quê, làm ở công ty tư nho nhỏ gần nhà. Anh bảo anh không thích cảnh sống bon chen trên này nên chỉ muốn về nhà cho gần bố, gần mẹ. Đó là thời điểm chúng tôi bắt đầu xa nhau.
Tôi được nhận vào làm cho một công ty lớn, lương tháng rất khá. Ai cũng xuýt xoa khen ngợi tôi giỏi giang khi con gái mà được vào đó làm. Tôi càng tự hào về bản thân mình bao nhiêu thì lại càng chán anh bấy nhiêu. Tôi không cần bạn trai phải đi làm giàu có, kiếm được nhiều tiền nhưng chí ít anh ấy phải có chí tiến thủ. Đằng này vừa học xong, anh khăn gói về quê xin vào làm ở cái chỗ mà mấy đứa bạn học xong cấp 3 của tôi cũng đang làm khiến tôi thất vọng vô cùng.
Tôi yêu con người anh chứ không phải mong lấy được con nhà giàu cho sung sướng. (Ảnh minh họa)
Tôi ở thành phố còn anh ở quê. Hàng tuần anh lên thăm tôi, cũng có khi lên đón rồi đưa tôi về quê. Anh vẫn chăm sóc và lo lắng cho tôi. Anh yêu thương tôi, động viên tôi cố gắng… Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi giờ cứ cảm thấy bất mãn với anh. Mỗi khi ai đó hỏi về người yêu, tôi không có ý định giấu chuyện mình đã có anh rồi nhưng việc phải nói công việc của anh thì với tôi lại xấu hổ vô cùng.
Có thể mọi người nghĩ vì tôi may mắn có được sự nghiệp tôi nên giờ quay ra coi thường bạn trai. Tôi không phủ nhận một phần trong cảm xúc của tôi có như vậy. Tôi vẫn còn rất yêu anh nhưng vì bản thân tôi được mọi người đánh giá cao nên giờ tôi thấy không công bằng và anh không xứng với mình nếu cứ chấp nhận làm cái công việc tầm thường đó. Đấy là mọt công việc vừa nhàm chán, thu nhập lại thấp và chẳng giúp anh tiến bộ được cái gì.Gia đình anh nghèo, lương tháng của anh được vài triệu nên cũng chỉ coi như vừa đủ giúp bố mẹ một tí. Anh chẳng tích lũy được cái gì cho tương lai.
Tôi có nên vì anh mà chấp nhận một cuộc sống nhàm chán đó không hay buông tay anh để được sống như mình mơ ước? (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, ở nhà, anh chăm sóc bố mẹ anh và bố mẹ tôi rất tốt. Bố mẹ tôi lúc nào cũng bảo “chỉ có một thằng con rể là nó thôi” và giục tôi mau về quê lấy chồng, yên ổn cuộc sống bên anh. Nhà tôi khá giả hơn một chút nên chỉ cần tôi về quê xin được công việc tầm tầm thì hai vợ chồng cũng không sợ đói. Nhưng… đấy không phải là cuộc sống mà tôi hướng tới.
Tôi đã cân nhắc rất nhiều về mối quan hệ này. Yêu anh, thương anh, tôn trọng tình cảm của anh thì có nhưng thất vọng, chán nản cũng tồn tại. Tôi có nên vì anh mà chấp nhận một cuộc sống nhàm chán đó không hay buông tay anh để được sống như mình mơ ước?