Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm làm cho nỗi cô đơn trong em cứ lớn dần lên. Đêm người ta thường thấy mình cô độc, thường thấy nỗi nhớ khắc khoải vò nát tim mình. Em không hiểu cảm giác trong mình là gì, chỉ biết nó mạnh mẽ nhiều lắm. Nó là tình yêu hay nỗi hận thấu trời?
Em ngồi nhìn màn đêm tối đen như mịch nơi một góc nhỏ căn phòng. Hơn 3 năm rồi em quen với sự lạnh lẽo nơi đây. Em tưởng rằng chốn đến một nơi không ai biết mình, một nơi không có những kỉ niệm, không có những quá khứ đong đầy em sẽ dần nguôi ngoai được nỗi đau từ cuộc tình mà anh mang lại. Nhưng sự trống vắng ở nơi này càng làm cho nỗi đau đó khó vơi trong lòng em. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cảm giác đó thật đáng sợ biết bao.
Gần 3 năm trước, em rời thành phố nơi mình sinh ra, lớn lên và có một tình yêu sâu nặng mà với em nó sẽ theo suốt cả cuộc đời để lên miền núi này. Em trốn chạy quá khứ, em sợ phải đối diện với những gì đã xảy ra. Miền sơn cước với những đứa trẻ thơ nghèo đói là cuộc sống mà em lựa chọn để quên đi anh. Em từ bỏ một công việc trong mơ, một cuộc sống nhiều người thầm ao ước để lên với vùng đất nghèo này. Em muốn sự cơ cực, vất vả làm cho cuộc sống em bận rộn lên và đó là điều để em quên anh.
Em trở thành một cô giáo vùng cao. Cuộc sống của em là sự bận rộn với những em thơ còn quá xa lạ với thành phố hiện đại nơi mình sống. Em không dùng điện thoại, máy tính, em cắt liên lạc với mọi thứ giống như một biện pháp để cắt hẳn nỗi đau quá khứ, để những đêm nhớ anh đến quặn thắt tim nhưng sẽ không có cách nào để nối liên lạc với anh.
Ngày ra đi, em đã không một lời từ biệt, không một câu chào. Em ra đi như một kẻ cướp mất niềm tin của anh vào tình yêu. Em cần phải làm thế để anh thấy đau, thấy hận. (Ảnh minh họa)
Em biết anh đã từng đi tìm em khắp nơi, đã từng lục tung thành phố nơi mình sinh sống và yêu nhau để tìm em. Vô ích thôi anh, thành phố ấy tuy nhỏ nhưng muốn tìm một người chốn mình đâu có đơn giản. Biết anh vật vã, khổ đau vì em, lòng em càng thêm xót xa. Đã không biết bao lần em muốn từ bỏ tất cả, muốn vất bỏ những toan tính, những dự định và quyết tâm để lao về bên anh, bỏ mặc mọi thứ chỉ để được nằm trọn trong vòng tay anh một lần nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Nếu yêu anh, em cần phải tàn nhẫn tới cùng…
Ngày ra đi, em đã không một lời từ biệt, không một câu chào. Em ra đi như một kẻ cướp mất niềm tin của anh vào tình yêu. Em cần phải làm thế để anh thấy đau, thấy hận. Chỉ có sự đau đớn và căm hận mới có thể khiến anh nhanh quên em đi mà tìm bến bờ hạnh phúc mới. Vì em, em chỉ là một người đàn bà khiếm khuyết. Em biết anh sẽ không bỏ em nếu em còn ở bên anh nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Em phải ra đi để anh được hạnh phúc dù hơn ai hết nỗi cô đơn đang từng ngày giết chết em...
Em không thể có con!
Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. (Ảnh minh họa)
Khi em trao cho anh đời con gái của mình em đã mơ về một hạnh phúc gia đình, những tiếng cười con trẻ. Hơn nửa năm sau ngày em là người đàn bà của anh, em lặng lẽ đi khám bác sĩ khi thấy mình không có dấu hiệu mang thai. Cái kết quả đó như một định mệnh chấm hết cho tình yêu của mình. Em khóc không thành tiếng và em biết mình phải ra đi…
Với anh, em là một kẻ phản bội. Anh vẫn cố gắng kiếm tìm kẻ phản bội là em trong vô vọng. Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Em không muốn anh phải vì em mà khổ. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Ngày anh cưới, em khóc cạn nước mắt. Em lặng nhìn anh từ bên ngoài. Em muốn lao vào mà giành giật, mà cầm tay anh, cướp anh từ người con gái ấy, muốn nụ hôn kia chỉ đặt lên bờ môi em, muốn chiếc nhẫn cưới chỉ trao vào tay hai đứa mình như mơ ước ngày nào…Nhưng tình yêu ngăn em dừng lại…Một lần nữa em ra đi vì em biết anh đã quên em, anh đã quên được em rồi…
Đêm nay em tự hỏi thành phố nơi anh ở, những ánh đèn điện sáng và dòng người đông tấp nập có làm anh nhớ tới em? Ở chốn này cảnh vật hoang vu và tiêu điều, cô đơn, em chưa quên được anh…