Tôi đã yêu mà không dám nói, yêu mà phải câm lặng nhìn em rời xa mình.
Ngày tôi biết rằng em có một vị trí rất quan trọng ở trong trái tim mình thì cũng là ngày mà tôi chắc chắn rằng cuộc tình này sẽ chẳng bao giờ có kết quả. Tôi hiểu rằng từ đó về sau sẽ chẳng bao giờ tôi có thể yêu ai sâu sắc và nhiều hơn thế, nhưng rồi tôi vẫn chọn cách im lặng, dĩ nhiên sự im lặng ấy tất cả đều là vì em.
Em là người đang có một tương lai sáng lạn, ước mơ của em là đi du học và làm việc ở đất Mỹ xa xôi. Là người luôn được em tin tưởng nên anh hiểu hơn ai hết rằng em đã cố gắng như thế nào để thực hiện giấc mơ ấy. Mỗi lần kể với tôi về những dự định trong tương lai là một lần đôi mắt em long lanh, rực sáng. Tôi nhìn thấy trong đáy mắt em ẩn chứa sự khát khao và lòng quyết tâm rất lớn. Đã không giúp đỡ được cho em, vậy thì chẳng có lý do gì để tôi lại trở thành vật ngáng đường, thành một mối bận tâm để ngăn cản em thực hiện giấc mơ ấy.
Việc thích hay không thích ai đó đã rất khó để kiểm soát rồi, bởi vậy nên việc điều khiển trái tim yêu hay ngừng yêu một người có lẽ là điều bất khả thi. Anh không thể ngỏ lời với em, thế nhưng lại cũng không thể bắt mình ngừng yêu, ngừng nghĩ tới hay ngừng quan tâm đến em được. Ừ thì trên danh nghĩa hai đứa mình vẫn chỉ là hai người bạn tốt, thế nhưng làm gì có người bạn nào lại buồn bã, thậm chí đau đớn như lìa từng khúc ruột khi biết tin cô bạn mình đã toại nguyện ước mơ đi nước ngoài du học phải không em.
Lúc nghe em thông báo tin vui, tôi chẳng biết nên mừng cho em hay nên xót xa cho bản thân mình. Mừng vì mọi sự nỗ lực của em cuối cùng cũng đã có kết quả, còn xót xa là bởi tôi yêu mà không dám nói, yêu mà phải câm lặng nhìn em rời xa mình. Bởi hiểu giấc mơ của em, bởi tôn trọng quyết định của em nên dù tôi có yêu nhiều đến dường nào thì cũng không thể nói được. Tôi không được đem lòng ích kỷ của mình để trói buộc hay ngăn không cho đôi cánh của em bay đến với những miền ước vọng ở ngoài kia.
Ở nơi này tôi sẽ chúc phúc cho em (Ảnh minh họa)
Ngày em lên đường tôi viên lý do bận công việc nên không ra tiễn. Em cứ trách mãi tôi bao nhiêu ngày tháng sau đó, nhưng em nào biết rằng khi ấy cho dù muốn lắm nhưng tôi không dám tới. Tôi cứ thế đi lòng vòng qua bao nhiêu con phố, mắt cay xè, còn trái tim thì quặn thắt lại vì đau. Em là cô gái can trường và mạnh mẽ nên giấc mơ của em sớm thành hiện thực, còn tôi thì quá khờ khạo nên đã im lặng để em mang theo giấc mơ hạnh phúc của mình ra đi.
Thấm thoắt cũng đã mấy năm trời, tôi đã dần nguôi ngoai thì hôm nay nghe tin em sắp kết hôn. Một lần nữa tôi lại không biết mình nên vui hay nên buồn, vui vì em đã tìm được một người tri kỷ hợp với hoàn cảnh của em, vui vì em đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, còn buồn là vì hình như tôi vẫn còn dành cho em một thứ tình lớn lắm. Có nhiều khi trong giấc chiêm bao tôi vẫn thấy mình nắm tay em, nói gì đó với em, khẽ hôn lên đôi hàng mi cong vút của em rồi lại tỉnh dậy mà không lần nào là không cảm thấy lòng nhói buốt.
Thôi cũng đành, ngay từ đầu tôi đã chọn cách câm lặng, vậy thì cứ để cho tình yêu này mãi mãi câm lặng đi. Tôi nén lòng mình lại, mười ngón tay vẫn chuyển động nhịp nhàng trên bàn phím để gõ ra dòng chữ chúc mừng hạnh phúc của em. Ở đầu bên kia, tôi thấy em hiện lên một cái mặt cười toe toét. Lại một lần nữa tôi thấy có một cái gì đó nhói lên ở trong lồng ngực. Ngay từ khi biết mình yêu em tôi đã biết rồi thế nào cái kết cục này cũng sẽ xảy đến, nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây vẫn cảm thấy buồn, buồn lắm em à!
tran_long123@...