30 tuổi, "không ma nào rước"

Ngày 02/03/2014 07:00 AM (GMT+7)

Năm 22 tuổi, tôi nhận được thiệp hồng của một người bạn thân, tôi há hốc miệng và gào lên: “Trời ơi, mi điên à mà sao tuổi này đã lấy chồng?..."

... Đừng có lấy chồng sớm vậy, không sung sướng gì đâu, dại quá. Tội gì phải đeo gông vào cổ. Lấy chồng rồi là coi như chấm hết, đừng nông nổi như vậy bạn ơi”. Cô bạn tôi cười khì bảo: “Đấy là bà chưa yêu, bà yêu rồi thì bà sẽ thấy thực sự muốn sống bên người mình yêu như thế nào. Bà cứ thử yêu như tôi mà xem”. Tôi lại ‘đá’ lại cô bạn: “Sến quá bà ơi, đừng có mơ mộng như thế, hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu đấy”.

Thấy tôi có vẻ bi quan, cô bạn không nói nhiều, đứng dậy, không thêm lời dặn: “Nhớ đến dự đám cưới tôi đấy nhé”.

Tôi ngắm đi ngắm lại tấm thiệp hồng rồi lại thở dài nghĩ, sao chúng nó dại thế, mới 22 tuổi đã lấy chồng. Đời còn dài, còn nhiều cơ hội, làm sao phải khổ. Và năm đó, tôi cũng 22.

Sang tuổi 23...

Chẳng có ai lấy chồng vì người ta kiêng khem kim lâu gì đó. Cái gì gọi là ‘1,3,6,8’ thì không lấy được chồng, tôi chỉ nghe họ nói vậy chứ nào có hiểu cái mô tê gì. Vì tôi chưa muốn lấy chồng, cũng chưa có ý định tìm hiểu. Cái chuyện chồng con với tôi mà nói, nó giống như một thứ gì đó rất xa xỉ, khó nhằn. Tôi không có ý nghĩ lấy chồng, thậm chí đến yêu tôi còn không nghĩ đến.

30 tuổi, quot;không ma nào rướcquot; - 1

Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng. (ảnh minh họa)

Tư tưởng của tôi là ‘trâu đi tìm cọc chứ cọc không đi tìm trâu’, thế nên, ai thích tôi thì tự tìm hiểu, tôi không bao giờ chủ động thích ai, cũng sẽ không nói yêu ai. Mà nếu chẳng may có anh chàng nào đó yêu mình, tôi sẽ nói với họ rằng, cứ yêu thôi đừng cưới. Và cứ yêu như thế, cho tới khi nào thực sự có ý nghĩ muốn lấy chồng thì tính sau. Tôi chỉ hi vọng vào tình yêu như vậy. Yêu nhau, quan tâm lo lắng cho nhau, thế là đủ, cần gì nhiều phiền phức. Có phải yêu là cưới được đâu.

25 tuổi...

Tôi lại nhận thiệp hồng. Lần này tôi không ngạc nhiên lắm vì cô bạn của tôi đã có bầu và đã yêu anh này 4 năm rồi. Thôi thì, để cô ấy đi lấy chồng dù là có chút tiếc nuối. 25 tuổi, theo tôi, còn những 5 năm nữa để chơi bời, vì phụ nữ 30 vẫn còn son chán, tha hồ mà chồng, không cần phải lo nhiều. Thôi thì cũng chúc mừng cho bạn, vì mọi thứ với nó đã ổn định. Yêu cũng đã quá lâu còn yêu thêm làm gì nữa. Lấy nhau thì sinh con đẻ cái.

Dường như là bước sang tuổi 25, tôi đã có suy nghĩ người lớn hơn một chút, thông cảm cho bạn bè được nhiều hơn. Nhưng bản thân tôi luôn cảm thấy, với mình, chuyện lấy chồng vẫn là điều xa vời lắm. Khi đó, tôi vẫn chưa có người yêu.

27 tuổi

...Đã bắt đầu có nhiều người hỏi tôi về chuyện chồng con. Ai cũng bảo tôi năm đó được tuổi, cưới đi là vừa. Nhưng cưới ai, ai cưới  mới là quan trọng, làm gì có người yêu, làm gì có bạn bè nào mà cưới. Thôi thì đành nghe người ta hỏi rồi tìm một câu trả lời thích đáng mà tua đi tua lại.

Năm ấy, những đứa con gái nào chưa lấy chồng là đi lấy gần hết. Chỉ trừ những cô xấu, không có ai nhòm là còn giậm chân tại chỗ, với lại trừ tôi ra. Thế nên, tôi đi ăn cưới cứ gọi là ‘giò cắn ngập răng’, mệt mỏi vì cưới xin, bạn bè.

Năm 29 tuổi...

Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn có người yêu, nhưng chỉ là người yêu thôi nhé, chứ chưa có chuyện cưới chồng. Năm ấy là cái năm đi thăm bà đẻ. Hình như được  tuổi, được số, thấy ai cũng sinh con đẻ cái. “Chắc là mình cũng phải làm đứa”, tôi nghĩ vậy, nhưng chẳng lẽ lại không lấy chồng mà có con, có sao không nhỉ? Chao ôi, nhìn những đứa trẻ xinh ơi là xinh, thấy thích ơi là thích, chỉ muốn có đứa con như chúng.

30 tuổi, quot;không ma nào rướcquot; - 2

Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.
(Ảnh minh họa)

Rồi lúc đó, chỉ còn tôi, bạn bè ổn định hết. Những đứa ế còn lại thì không có nhiều thời gian gặp gỡ tôi. Có chăng thì chúng phải tìm nơi có người yêu chứ. Thế là tôi thành người cô đơn.

Lúc này, gia đình, bạn bè,người thân đang nhức nhối vì cô con gái 30 như quả bom nổ chậm trong nhà. Bố mẹ đau đầu vì tôi, có hôm mẹ còn khóc, nói với tôi rằng, tôi phải đi lấy chồng mẹ mới yên tâm được. Nhìn mẹ, tôi thạt sự xót xa. Tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện lấy chồng, gác lại những thú vui tao nhã để thực hiện thiên chức của người phụ nữ mà ông trời ban cho.

Nhưng 30 tuổi, kiếm chồng đâu phải dễ. Tôi đã bị liệt vào danh sách ế với cái nhan sắc bình thường này. Giá như ở tuổi 25 thì tôi không khó lấy chồng. Nhưng đây là câu chuyện của 5 năm sau đó.

Tôi tìm lại các mối quan hệ cũ, người ta đã đi lấy vợ hết cả rồi, còn mình tôi. Thế là giờ, có mong cũng không có. Không biết bao giờ nhân duyên mới đến. Liệu có chàng trai tân nào mà đủ dũng cảm cưới một cô gái 30 nhan sắc bậc trung như tôi không? Đúng là, khi trẻ thì còn mải chơi, khi già mới biết thế nào là nỗi khổ muốn lấy chồng… Có ai đến rước tôi không?

Xem thêm tin bài liên quan hấp dẫn tại đây:

Gái xấu cuối cùng cũng lấy được chồng

Bạn trai bỏ tôi yêu gái Hà Nội có nhà 80 mét

Con gái nói gì về đồng tính nam?

Tôi đã bị ‘gái gội đầu’ úp sọt

Mẹ tôi cặp kè với trai trẻ bằng tuổi con gái

Vợ của bạn thân 'gài' tôi vào bẫy

ThanhB
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Gái ế