Chúng tôi cưới nhau, không ai biết về cái thai trong bụng em là của người khác không phải của tôi...
Biết vợ có bầu với người khác vẫn cưới
Cuộc hôn nhân này chính tôi là người mạo hiểm bước chân vào. Ai biết chuyện này có lẽ cũng sẽ nói tôi là người dở hơi, có vấn đề khi chấp nhận một việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận. Dù yêu đến mấy cũng chẳng có người nào lại bằng lòng lấy người đàn bà đã có con với người đàn ông khác mà mình còn biết rõ. Nhưng tôi đã làm như vậy, đã suy nghĩ mất cả tháng, đã đau khổ vắt óc để tìm một hướng đi đúng nhất.
Ngày đó, tôi yêu em, chân thành và nồng thắm. Nhưng em không hề đón nhận tình cảm của tôi, em nói lòng em đã hướng về một người đàn ông khác. Tôi cũng không biết người đó của em là ai, có vẻ bí ẩn vì em không lộ rõ rằng mình yêu ai. Nghe người ta nói thì người yêu em ở xa, hay là một người đàn ông bí mật nào đó mà em không muốn nói ra. Tôi dù biết vậy vẫn kiên trì theo đuổi em, tôi nghĩ, người đàn ông ở xa không thể để em chờ đợi, em sẽ động lòng với tôi.
Em sống nội tâm, trong mắt em ẩn chứa điều gì đó mà tôi không thể đoán ra, chỉ thấy em thật sự quá bí ẩn. Đôi mắt ướt long lanh, lúc nào cũng sầu sầu khiến tôi cảm thấy thương em vô cùng. Một người con gái kín đáo như em đã khiến tôi cảm thấy muốn khám phá vô cùng. Tôi đã theo đuổi em rất lâu và tự nhủ với lòng mình, dù có thế nào thì tôi vẫn yêu em, trân trọng em trừ phi em lấy chồng.
Gần 1 năm sau, em khóc lóc nói với tôi rằng, em quá đau khổ vì người đàn ông em yêu, anh ta đã phản bội em. (ảnh minh họa)
Ngày đó, em không nói rõ với tôi rằng em yêu ai, tôi đã nghi, hay là em yêu người nào đó có gia đình nên không dám nói. Tôi có hỏi em, em chỉ cười và bảo coi tôi như người bạn… Tôi vẫn bên cạnh em, quyết tâm chờ đợi em, yêu em chân thành…
Gần 1 năm sau, em khóc lóc nói với tôi rằng, em quá đau khổ vì người đàn ông em yêu, anh ta đã phản bội em. Em khóc như một đứa trẻ, tựa vào vai tôi và khóc nức nở, tôi thương em nhiều lắm. Từ hôm đó, em không gặp tôi, cũng không liên lạc với tôi. Tôi chủ động em cũng không gặp, em nhất định giam mình trong phòng, em nói rằng, em không có tâm trạng và cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp tôi.
Tôi hỏi rõ ngọn ngành, van xin em gặp, em mới chịu gặp. Em bảo, em đã có bầu với người đàn ông kia, em không dám nhìn mặt ai, em đang định phá thai nhưng mà không dám. Người đàn ông đó hứa cưới em, khiến em có bầu nhưng khi có bầu, anh ta đã bỏ em. Em bây giờ tiến thoái lưỡng nan, không về quê được cũng sợ bụng to, không còn mặt mũi nào nên muốn bỏ cái thai. Tôi đã nghe câu chuyện của em và thật sự quá thương em. Tôi không biết em yêu ai, nhưng mà, lúc nào tôi cũng lo lắng cho sức khỏe của em. Em có bầu mà khóc lóc suốt ngày, người gầy đi, nhìn tiều tụy. Tôi muốn em cố gắng thật tốt, ăn uống đầy đủ thì tôi mới yên tâm.
Sau đó, em cũng không bao giờ dám chủ động liên lạc với tôi, chỉ có tôi là người chủ động. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này khi đã suy nghĩ cả tháng, tôi quyết định cưới em. Tôi nói với em, em cực kì ngạc nhiên, em nói, em sẽ không làm thế, làm như thế thật có tội với tôi, em không xứng đáng với tình yêu của tôi.
Mỗi đêm nằm bên cạnh em, thấy em xoa xoa bụng rồi nói chuyện với con, tôi thấy có chút chạnh lòng. (ảnh minh họa)
Đến lúc này, tôi phải dùng tình yêu của mình để thuyết phục em, nói em yên tâm, tôi sẽ yêu và trân trọng em, coi em như con của tôi và chăm sóc em thật tốt, hai mẹ con em sẽ là người thân của tôi. Rồi sau này chúng tôi sẽ sinh con thứ 2, thứ 3, có gì đâu mà không được…
Sau rất nhiều ngày thuyết phục, em cũng đồng ý cưới tôi. Em cảm ơn tôi như một vị ân nhân cứu mạng mình. Em nói hối hận đã không yêu tôi, đã không để tâm đến tôi và yêu một người đàn ông không ra gì. Bây giờ thì thật may mắn, tôi đã ở bên cạnh em.
Đau khổ vì vừa yêu vừa hận
Chúng tôi cưới nhau, không ai biết về cái thai trong bụng em ngoài hai chúng tôi. Tôi giữ bí mật cho em, ai biết thì cũng nghĩ đó là con tôi. Vì quá yêu em, tôi chấp nhận một chuyện tày trời này. Nhưng mà chẳng hiểu sao, khi dắt tay em trong ngày cưới, tôi bắt đầu có cảm giác bất an, tôi thấy có gì đó khó chịu trong lòng. Lúc này có lẽ sự ích kỉ của tôi bắt đầu xuất hiện. Hay là hành động muốn cưới em của tôi đã quá nông nổi rồi đến giờ tôi có chút đau lòng?
Mỗi đêm nằm bên cạnh em, thấy em xoa xoa bụng rồi nói chuyện với con, tôi thấy có chút chạnh lòng. Giá như đó là con tôi thì tốt biết mấy, giá như tôi cũng là người cha xoa bụng vợ rồi âu yếm con. Nhưng mà đây không phải là con tôi, đến ngay cả con của ai tôi cũng không biết nữa. Tôi còn không hiểu em yêu ai, đã có con với ai nên lòng càng nhức nhối không yên.
Quá yêu vợ, tôi chấp nhận chuyện này nhưng lòng cũng hận vì mình nuôi con của kẻ khác. Đúng là tôi đã vì yêu mà làm chuyện mù quáng đến bây giờ tự làm khổ bản thân mình, còn làm khổ cả vợ... (ảnh minh họa)
Sự ích kỉ của tôi ngày càng lớn mặc dù tôi vẫn quan tâm, lo lắng, chăm sóc cái ăn, giấc ngủ cho vợ. Lòng tôi đau khổ vô cùng, vì đến bây giờ, đợi vợ sinh xong con, tôi còn nuôi con nhỏ, còn lâu nữa mới sinh được đứa tiếp theo. Lòng tôi cảm thấy nhức nhối không yên. Đúng là đàn ông, dù có yêu thế nào nhưng mà khi biết vợ có con với người khác, họ khó lòng chấp nhận.
Tôi đã nghĩ mình sẽ yêu thương trọn vẹn vợ mình và con của em, bây giờ tôi chẳng thế nào làm được. Mỗi đêm nằm bên cạnh vợ, tại sao tôi lại thấy khó chịu thế này. Một điều tôi luôn trăn trở là, con trong bụng vợ tôi thật ra là của đàn ông nào, không biết em yêu ai, có quan hệ mờ ám gì trong quá khứ, giờ em làm vợ tôi, thật sự tôi cảm thấy phiền lòng…
Quá yêu vợ, tôi chấp nhận chuyện này nhưng lòng cũng hận vì mình nuôi con của kẻ khác. Đúng là tôi đã vì yêu mà làm chuyện mù quáng đến bây giờ tự làm khổ bản thân mình, còn làm khổ cả vợ...
Có phải tôi là một gã bạc tình bạc nghĩa không?