Cưới nhau rồi, tôi tìm mọi cách mai mối vẫn không có người gật đầu lấy cô ấy. Vậy là, suốt mấy năm có chồng, trong mắt cô ấy, tôi vẫn là cô bạn thân chưa có gia đình.
Chị em than phiền bị người thứ ba chen chân vào hôn nhân, rồi chồng lạnh lùng vì có người đàn bà khác cặp kè. Tôi thương chị em… Ở đời, ai cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình. Trăm nghìn người có trăm nghìn nỗi khổ. Chồng có bồ, vợ lăng nhăng, còn nỗi khổ nào lớn hơn thế. Có lúc, thà bỏ chồng còn hơn sống cảnh chung chồng.
Chị em khen tôi sướng, vì có anh chồng hiền lành lại thủy chung, cả đời không biết đến gái gú. Ừ thì đúng thế, tôi đâu có phủ nhận chuyện chồng thủy chung. Nhưng, không phải vợ chồng tôi không có người thứ ba nhé. Như tôi đã nói với các bạn, mỗi người có một nỗi khổ mà tôi và chồng lại đang vướng vào mớ bòng bong, còn khổ hơn cả khi chồng có bồ, đó là cô bạn thân ế chồng.
Hồi chúng tôi còn yêu nhau, tôi và cô ấy đã ở chung phòng trọ, chồng tôi thường xuyên lui tới. Nói về nhan sắc, tôi ăn đứt nên chẳng khi nào tôi sợ bạn thân cướp người yêu. Tất nhiên, cô ấy là người tốt, không phải người trọng sắc, trọng đàn ông khinh bạn. Tôi hoàn toàn tin tưởng. Chúng tôi thân nhau như chị em, và cũng chính vì cái tình chị em này mà cho đến khi tôi lấy chồng, có con, cô ấy vẫn ‘ám’ tôi như ma ám, mãi không tha cho tôi. Nói chung là, mãi không có ai rước cô bạn ế chồng đi hộ tôi cái.
Thế nên, đã ngoài 30, cô ấy vẫn ế chồng và ế một cách thảm thương. Trong số những người bạn chơi cùng, ai cũng có chồng, có vợ, có con cả, còn cô ấy vẫn thân cô thế cô đi về một mình.
(Ảnh minh họa)
Khổ nỗi, bạn tôi không xinh đẹp, dáng người hơi thô nhưng được cái tính thì tốt vô cùng. Nói không điêu chứ, ai lấy được cô ấy thì đúng là cái số may mắn. Hiền lành, chất phác, có tiền, lại còn nhiệt tình, hết lòng vì người khác. Riêng khoản đối đãi với bạn bè, người thân, nhất là bố mẹ chồng thì tôi nghĩ không phải bàn. Chỉ là, đàn ông yêu bằng mắt, họ thấy cô ấy không xinh thì mọi điểm khác đã không còn là vấn đề.
Thế nên, đã ngoài 30, cô ấy vẫn ế chồng và ế một cách thảm thương. Trong số những người bạn chơi cùng, ai cũng có chồng, có vợ, có con cả, còn cô ấy vẫn thân cô thế cô đi về một mình. Ngày còn yêu, người yêu tới nhà chơi ngủ lại, cô ấy chẳng cho nằm riêng, cứ bảo ‘nằm chung một giường, mày cho anh ấy nằm trong, tao nằm ngoài, mày nằm giữa, vậy là được chứ sao’. Sợ bạn tự ái, tôi tặc lưỡi.
Cưới nhau rồi, tôi tìm mọi cách mai mối vẫn không có người gật đầu lấy cô ấy. Vậy là, suốt mấy năm có chồng, trong mắt cô ấy, tôi vẫn là cô bạn thân chưa có gia đình. Nên đi đâu, cô ấy cũng gọi tôi ồi ồi. Dù đang đi với chồng cô ấy cũng bắt tôi phải tới ngay, vì hiện tại không mang tiền, mà người ta giữ xe không cho về. Ai lại cứ mãi cái tính đi chơi quên mang tiền, vào ăn uống no nê không có tiền trả lại gọi tôi. Nếu mà tôi lấy chồng xa thì biết cầu cứu ai bây giờ. Cái tính ấy mãi không bỏ thì bao giờ mới có người để ý?
Có lúc, nhanh chóng trốn đi nhà hàng để không bị ‘bao vây’, nhưng mà cũng ‘cậu ở đâu đấy, tớ ra luôn nhé’. Thế là lại thành ‘cuộc tình tay ba’ đầy cay nghiệt. (ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ như in lần tôi đi trăng mật, biết vợ chồng tôi đi Đà Lạt, cô ấy vào ỉ ôi ‘cho tao đi với nhé, tao đảm bảo sẽ không làm gì đâu, tụi bay cứ tự dưng như ruồi thôi, còn tao chơi việc của tao, tao không quấy rầy vợ chồng mày đâu nhé’. Nói thì nói thế chứ làm sao mà hợp lý. Nhưng gặp phải cô bạn ế vô duyên như thế này thì tôi cũng đành ngậm đắng nuốt cay gật đầu. Bảo không làm phiền chứ tối đi ăn cùng, sáng đi ăn cùng, trưa đi ăn cùng, có khác gì trăng mật ba người. May cô ấy còn không đòi ngủ cùng nốt đấy.
Mệt hơn là, cuối tuần nào cô ấy cũng mua cả đống thức ăn rồi tới nhà tôi nấu nướng. Vợ chồng đi làm cả tuần, chỉ mong cuối tuần được nghỉ ngơi vui vẻ với nhau, cô ấy cũng không tha cho. Có vẻ như sự vô tư hồn nhiên đã khiến cô ấy nghĩ, tôi có chồng rồi vẫn như hồi tự do.
Có lúc, vợ chồng tôi đành nhanh chóng trốn đi nhà hàng để không bị ‘bao vây’, nhưng mà lần nào điện thoại cũng reo liên tục với điệp khúc ‘mày ở đâu đấy, tao ra luôn nhé’. Thế là lại thành ‘cuộc tình tay ba’ đầy cay nghiệt.
Thương bạn, thương cả mình. Bạn thì ế chồng, mãi không có anh nào rước. Còn mình thì có chồng mà chẳng được tự do. Có lúc, muốn mai mối cho bạn anh nào đó để bớt được cái khoản hò hẹn suốt ngày mà có ai ưng ý đâu. Chẳng biết cô bạn thân của tôi còn ế đến bao giờ. Mà nếu cứ ế dài, ế mãi thì tôi cũng chết theo.
Lần đau đầu nhất là gần đây, chủ nhà trọ đòi nhà, chưa tìm được nhà, cô ấy liền gọi cho tôi. Tôi từ chối thì cô ấy gọi cho chồng tôi. Cả nể quá, chồng đành gật đầu khi cô ấy xin tới ở nhà vài ngày. Nhà có hai phòng, tức là từ hôm cô ấy đến, tôi sẽ ở chung với bạn, còn chồng ngủ một mình. Chuyện đó sẽ không có gì đáng bàn, vì lúc khó khăn bạn nhờ vả cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng khổ cái là, ở tới tận chục ngày rồi, giục cô ấy đi tìm nhà, cô ấy không chịu tìm, cứ lần lữa mãi.
Một là kêu lười tìm, hai là bảo ‘ở nhà mày sướng lắm, được ăn uống không phải nấu, được thoải mái xem tivi, hay là mày cho tao thuê một phòng, sáng đi tối về ngủ thôi, tao chẳng làm phiền gì vợ chồng mày đâu’. Trời ơi, từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa có con bạn nào lại vô duyên đòi nhảy vào nhà vợ chồng người ta như thế. "Trời ơi, tao xin mày, tha cho vợ chồng tao’, đến mức tôi phải gào lên như thế, cô ấy mới chịu cùng tôi đi tìm nhà.
Dẫu là hai vợ chồng cùng thân với cô ấy, cũng quý mến tính cách của bạn nhưng cái sự vô duyên đã lên tới tột đỉnh rồi. Chồng tôi bắt đầu khó chịu, tỏ thái độ. Còn tôi thì cái tính cả nể mãi không sửa được. Cũng là vì, thương bạn mãi không có bến đỗ cuộc đời.