Tôi gạt phắt lời của Dung, đứng dậy thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê trước sự ngỡ ngàng của em. Có lẽ, Dung chưa bao giờ yêu tôi, và cho đến giây phút này, tôi cũng phải quên đi người vợ cũ quá ích kỷ và tàn nhẫn này.
Ngày đưa đơn ra toà, Dung một mực khẳng định với tôi rằng, em yêu người đàn ông đó và muốn chung sống với hắn. Tôi vẫn còn yêu Dung và là một người đàn ông đầy lòng tự trọng, thế nên, tôi để cho em ra đi nhẹ nhàng. Tôi nghĩ rằng, nếu em không thể là của tôi thì dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì vẫn không giúp ích gì được.
Ly dị xong, vợ chồng tôi bán căn nhà cũ, chia đôi tiền. Tôi thuê một căn hộ chung cư nhỏ khá xa trung tâm, Dung thì chuyển hẳn đến sống với người đàn ông kia. Trông em vô cùng hạnh phúc vì đã làm được điều mình muốn. Những tấm hình vui vẻ của Dung trên facebook giúp tôi biết được điều đó.
Tôi vẫn đang sốc vì cuộc hôn nhân mơ ước của mình bỗng dưng tan vỡ, thế nên tôi chẳng yêu ai, cứ cần mẫn làm việc rồi đi du lịch. Trong khi đó, Dung không giấu nổi niềm hạnh phúc của mình, em liên tục cập nhật trạng thái yêu đời trên trang cá nhân. Dù sao thì em cũng đã làm được điều mình muốn: bỏ một ông chồng cù lần như tôi để chạy theo một người đàn ông mà theo em là hoàn hảo.
Trước đó, tôi đã phải rất vất vả để “cưa đổ” Dung. Lúc em bị gã đàn ông hiện tại bỏ rơi, chính tôi là người đã ở bên cạnh động viên, an ủi em suốt 3 năm trời. Ngày tôi cầu hôn, Dung từ chối, tôi đã tưởng hạnh phúc đã khép lại đối với mình, nào ngờ 3 ngày sau, Dung nhắn gặp tôi rồi bảo rằng, em đồng ý.
Chúng tôi về sống với nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Kinh tế của tôi vốn khá nên chỉ sau khi cưới 1 năm, tôi đã xây nhà, mua xe rất đàng hoàng. Nhưng có một chuyện khiến tôi khá buồn, đó là Dung không muốn sinh con.
Thậm chí, em còn nói với tôi rằng, em sẽ không sinh con với bất kỳ người đàn ông nào. Thế mà bây giờ, em lại đổi ý là sao? (ảnh minh họa)
Dung bảo em muốn sống cảnh vợ chồng son thế này thôi, được tận hưởng cuộc sống, thỉnh thoảng hai vợ chồng đi du lịch, có con cái vào rồi lại vướng bận, chả sống được cho mình. Bố mẹ tôi thì cứ giục liên hồi, tôi phải viện cớ rằng, do mình bị bệnh nên phải điều trị.
Bỗng một ngày, Dung nằng nặc đòi tôi phải ly hôn. Cô ấy nói với tôi rằng, từ trước đến nay, cô ấy chỉ sống với tôi bằng nghĩa vụ chứ không có tình yêu. Rằng người cô ấy yêu chỉ có một, người đó không ai khác chính là người đã bỏ rơi cô mấy năm trước.
Tôi không biết gã kia đã nói những gì với Dung, chỉ biết là sau khi chúng tôi ly hôn, Dung chuyển đến nhà người đàn ông đó sống.
Bẵng đi 5 năm, một hôm Dung hẹn gặp tôi. Em nói rằng, muốn tôi giúp một chuyện và tôi đã đồng ý. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, tôi thấy Dung cứ ấp a ấp úng mãi, cuối cùng, dù ngồi trước mặt nhưng Dung lại quyết định nhắn cho tôi một cái tin với nội dung: “Em muốn xin anh một đứa con”.
Yêu cầu này của vợ cũ khiến tôi vô cùng bất ngờ. Trước đây, dù tôi năn nỉ thế nào, em cũng không muốn có chuyện này cơ mà. Thậm chí, em còn nói với tôi rằng, em sẽ không sinh con với bất kỳ người đàn ông nào. Thế mà bây giờ, em lại đổi ý là sao?
- Sao trước kia em không sinh con với anh? Khi chúng ta còn ở bên nhau ấy?
- Em không biết, lúc đó chưa có động lực gì khiến em phải làm vậy cả.
- Động lực ư? Anh nghĩ muốn được làm mẹ đã là một động lực to lớn rồi.
- Thực ra thì em cần một đứa con để trói chân người đàn ông kia lại – Dung ngập ngừng.
- Nghĩa là sao?
- Anh ấy muốn có con và anh ấy không nghĩ rằng mình bị vô sinh, bởi em đã nhờ người làm giả kết quả. Việc của em bây giờ là có một đứa con. Nếu có con, anh ấy sẽ không đi cặp bồ bên ngoài nữa. Mong anh hãy giúp em. Em sẽ nuôi dạy con chúng ta nên người.
Tôi nghe Dung nói mà bàng hoàng. Thì ra từ trước đến nay, tôi chỉ là một công cụ không hơn không kém. Em chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để cho mình được hạnh phúc mà không hề nghĩ gì đến cảm giác của tôi. Em đến với tôi, rời bỏ tôi rồi bắt tôi làm cái việc động trời ấy, chỉ để giữ chân người đàn ông kia thôi sao? Sao em ác như thế cơ chứ? Em không nghĩ đến việc con của chúng ta phải sống trong cảnh chia lìa bố mẹ ư?
Tôi gạt phắt lời của Dung, đứng dậy thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê trước sự ngỡ ngàng của em. Có lẽ, Dung chưa bao giờ yêu tôi, và cho đến giây phút này, tôi cũng phải quên đi người vợ cũ quá ích kỷ và tàn nhẫn này.