Thấy con bé cứ đứng yên một chỗ nhất định không cho bố động vào người, tôi đành để công việc lại đi tắm cho con. Thế nhưng vừa cởi áo con ra, tôi hoảng hốt khi thấy trên người con là những vết bầm tím.
Cuộc sống ở cái thành phố đất chật người đông này quả thật không dễ dàng gì. Vợ chồng tôi được cái may mắn là ông bà nội ngoại hai bên đều ở gần, lấy nhau về đã có căn nhà sẵn để ở. Vậy mà vẫn thấy cuộc sống chẳng đơn giản gì.
2 vợ chồng với 1 đứa con thôi mà tôi đã thấy váng cả đầu. Mỗi tháng riêng các loại tiền cho con thôi đã tốn chẳng dưới 10 triệu đồng. Tiền học chính, học thêm rồi tiền ăn, tiền sữa, tiền hoa quả sữa chua, tiền thuê bác xe ôm đưa đón ... Trăm thứ tiền phải là người bỏ ra chi mới có thể thấy hết được.
Thế nhưng cuộc sống là vậy, biết làm sao được. Biết là tốn kém nhưng vợ chồng tôi cũng phải động viên nhau cố gắng để lo cho con những điều tốt nhất. Nhìn con nhà người ta được học trường tốt, ăn uống đồ bổ, đồ tốt có lẽ nào mình lại không cố để làm cho con.
Công việc của hai vợ chồng tôi thu nhập đều khá. Song đổi lại, nếu ai đã làm công ty của nước ngoài đều sẽ hiểu một điều, họ bóc lột sức lao động vô cùng. Ngày nào hai vợ chồng tôi cũng đi từ sớm tới chiều muộn mới về đến nhà.
Bé Na vào lớp 1 tôi đã phải nhờ bác Tùng - bác xe ôm gần nhà đưa đón đi học. Cũng may có bác nên vợ chồng tôi cũng đỡ lo chuyện về muộn phải đón con. Nhà ông bà nội, ngoại hay nhà các chú dì bác đều biết cả nên vợ chồng tôi chỉ cần alo là bác sẽ chở con đến tận nơi.
Ảnh minh hoạ.
Công việc bận túi bụi, nhiều người cũng khuyên chúng tôi con gái lớn rồi thì nên dành thời gian cho con nhiều hơn. Không phải chúng tôi không biết nhưng thực sự công việc không phải lúc nào cũng có cơ hội như bây giờ. Tôi với chồng cũng bảo nhau cố thêm một thời gian nữa rồi tôi sẽ lui về công việc nhẹ nhàng hơn để dành thêm thời gian cho con.
Đợt này dự án của tôi đang vào đợt cao điểm nên công việc rất bận. Mấy lần hẹn đón con sớm mà rồi tới tận tối mới về được đến nhà. Lắm lúc nghĩ cũng thương con, về đến cửa nhà rồi mà chờ mãi bố mẹ mới về đón.
Tôi cứ nghĩ may mà con bé hiểu chuyện nên không khóc lóc giống những đứa trẻ khác. Mãi cho tới hôm này, tôi mới giật mình về những chuyện đã qua.
Chẳng là dạo này tôi thấy con có gì đó khác khác. Con ăn ít hơn và hay có biểu hiểu lạ kiểu sợ hãi. Nghĩ con đang ở độ tuổi khủng hoảng khi lên học lớp 1 nên tôi cũng không để ý lắm.
Hôm đó tôi đang bận việc nên nhờ chồng tắm cho con thì con bé bỗng nhiên không cho bố khóc, thậm chí còn gào khóc. Trước đây cũng có lần chồng tôi tắm cho con mà con đâu có thái độ như thế.
"Con đừng có quấy thế. Mẹ đang bận thế này làm sao tắm cho con được".
"Con không thích. Mẹ tắm cho con cơ. Con sợ!"
"Sợ gì mà sợ. Lại làm nũng linh tinh. Con không tắm nhanh ra mẹ xử lý đấy".
Thấy con bé cứ đứng yên một chỗ nhất định không cho bố động vào người, tôi đành để công việc lại đi tắm cho con. Thế nhưng vừa cởi áo con ra, tôi hoảng hốt khi thấy trên người con là những vết bầm tím.
"Con bị sao thế này? Nói mẹ nghe đi con. Đừng khóc nữa, mẹ thương con mà".
Con bé mãi mới dám nói ra sự thật. Đợt này vợ chồng tôi hay về muộn, có hôm con phải đứng trước nhà chờ rất lâu. Có hôm con bé đang đứng thì gặp một người đàn ông say rượu đi qua bắt đưa tiền. Con bé kêu không có, trong cặp cũng không có tiền nên ông ta đã đá mạnh vào người con bé.
Tôi lặng người đi sau những lời nói của con. Chúng tôi đã vô tâm cho rằng, mình vất vả để lo cho con một cuộc sống tốt hơn mà không ngờ được rằng, con lại phải trải qua những điều tồi tệ như vậy.
Tôi và chồng sẽ thu xếp công việc để dành thời gian cho con nhiều hơn. Tiền bạc nhiều để làm gì khi con không được hưởng sự quan tâm của bố mẹ, hạnh phúc của gia đình?