Hùng hổ lao đi tìm người tình của chồng để đánh ghen, để dạy cho kẻ thứ ba đó một bài học. Nhưng rồi rốt cục, tôi thấy lòng nặng trĩu. Và điều đầu tiên tôi làm sau khi về nhà là viết đơn ly dị.
Ở tuổi 40, tôi chưa bao giờ thử hình dung xem cuộc sống của mình sẽ ra sao khi tôi trở thành một người đàn bà bỏ chồng. Hai đứa con, bao sự kì vọng của gia đình, danh dự và sĩ diện của bản thân…
Tất cả mọi thứ không cho phép tôi để cơn nóng giận tức thời hay những giận hờn vu vơ làm ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình. Bởi thế mới có chuyện, ngày hôm nay, khi tôi viết đơn ly hôn, không chỉ anh mà tất cả những người biết tôi đều bị sốc.
Khi biết chồng có bồ, tôi đã rất đau đớn nhưng đủ bình tĩnh để tính chuyện xử lí người tình!
Khi tôi biết chồng mình có bồ, tôi vẫn bình tĩnh lạ thường. Người đàn bà không còn trẻ, cũng đi qua đủ những đắng cay, cũng không ít lần va vấp trong đời như tôi đâu phải dễ dàng mà để ảnh hưởng tới gia đình và những điều thiêng liêng khác. Tôi bình tĩnh, tìm cách giải quyết vấn đề trong im lặng để không bôi tiếng xấu cho chồng, không khiến các con phải xấu hổ vì có bố phản bội mẹ. Nhưng rồi, mọi dự định của tôi đều không như tôi toan tính.
Tôi khá bất ngờ khi điện thoại cho người tình của chồng và nhận được một cuộc trò chuyện khá thẳng thắn, không sợ hãi, e dè của cô ta. Tôi không đoán được tình địch của mình bao nhiêu tuổi nhưng tôi biết chắc cô ta cũng là đối thủ đáng gờm mới có được sự bình tĩnh đến như thế. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào chiều thứ 7, ở một quán cà phê. Tôi nghĩ đó là sự cao thượng, văn minh và tỏ ra hơn đối thủ của mình.
Nhưng tôi đã bị choáng váng thực sự khi nhìn thấy chị. Chị hơn tôi tuổi, tôi tin chắc là như thế. Không những vậy, chị còn… là người khuyết tật. Cổ họng tôi nghẹn đắng lại khi vừa nhìn thấy chị trên chiếc xe lăn, và nhất là khi nhìn thấy cái bụng lùm lùm của chị.
Giữa họ đã có một mối tình sâu đậm trước khi tôi là vợ anh
Bao nhiêu điều định nói phút chốc bay biến khỏi đầu tôi, tôi không nhớ được gì cả, tôi cứ ngồi thần ra, không biết phải bắt đầu câu chuyện ra sao. Thậm chí, tôi nghĩ nếu lúc đó có ai nhìn thấy, họ sẽ nghĩ tôi mới là kẻ đi cướp chồng người với điệu bộ hoảng loạn của mình.
Chính chị là người mở đầu câu chuyện. Chị nói lời xin lỗi tôi đầu tiên và cũng thẳng thắn công khai chuyện cha đứa bé trong bụng chị đúng là chồng tôi. Chị cũng nói hai người vốn yêu nhau từ thời còn là sinh viên, nhưng rồi vì chị gặp tai nạn giao thông, mất đi một chân, chính lí do này đã khiến mẹ anh kiên quyết phản đối. Ngày ấy chồng tôi còn trẻ nên không vượt qua được rào cản của gia đình, anh đã trở thành kẻ nhẫn tâm khi bỏ rơi chị để nghe theo lời mẹ.
Chị cũng kể, lúc đó chị không biết phải làm thế nào với tình yêu của mình. Chị vừa hận, vừa thương anh. Hận vì anh bỏ rơi mình, nhưng lại thương nếu bắt anh lấy mình sẽ khổ. Khi anh quyết định dừng lại, chị lặng lẽ rời đi, trong cô đơn…
Cuộc gặp gỡ với người tình của chồng đã cho tôi can đảm viết đơn ly dị
Sau này chị sống một mình, cho tới khi tuổi ngày một nhiều và chị thực sự muốn có một đứa con để nương tựa tuổi già. Chị đã nghĩ đến anh – người đàn ông mà bao năm qua chị không thể quên, cũng không thể yêu ai khác. Họ đã liên lạc lại với nhau và tất nhiên, điều gì đến… cũng phải đến.
Nghe xong câu chuyện mà chị kể, tôi không biết có phải mình ngốc không nhưng tôi tin là thật. Người đàn bà ấy nói rành rọt từng lời, không nao núng, không run sợ như thể chị sẵn sàng đối diện với cơn cuồng ghen của một người vợ bị cướp chồng như tôi. Nhưng tôi nào có làm được gì, tôi chỉ thấy lòng nặng trĩu và xin phép ra về.
Hôm đó, tôi đã viết đơn và đưa chồng kí. Anh im lặng rồi xin lỗi tôi. Tôi không phải cố muốn tỏ ra mình cao thượng, nhưng rõ ràng, giờ chị ấy cần anh hơn tôi. Chồng tôi chắc hẳn cũng rất khổ tâm vì năm xưa anh đã bỏ rơi chị. Còn tôi – tôi là người đàn bà cứng cỏi và có đủ năng lực để tự mình sống. Chúng tôi hoàn toàn có thể trở thành những người bạn…
Tôi quyết định ly hôn với chồng. Tôi luôn nói với các con: Các con không nên trách bố, ngược lại, nên tự hào về bố. Các con cũng nên cảm thấy vui vì có thêm một người em, hãy yêu thương và chăm chút cho em. Đôi khi tôi vẫn tin, cuộc đời có những ngã rẽ bất ngờ như thế. Trước biến cô này, tôi bình tâm đón nhận. Điều quan trọng là tôi tìm thấy sự thanh thản ở trong lòng. Tôi không đành lòng nhìn người phụ nữ thiệt thòi đó phải khổ đến cuối đời.
Vậy nên, giờ tôi trở thành người đàn bà bỏ chồng nhưng trong lòng cảm thấy thanh thản!