Em đã nghĩ chỉ cần em cố gắng yêu anh, bên anh, rồi anh sẽ nhận ra giá trị của vợ mình. Nhưng em đã lầm.
Anh à, tính đến giờ, chúng mình đã cưới nhau được hơn 3 năm. Với anh, quãng thời gian đó có dài không? Cảm xúc nào đọng lại trong anh khi nhắc tới cuộc hôn nhân này? Phải chăng là sự hằn học, tức tối chỉ vì khi em bước lên chiếc giường trở thành vợ anh, em không còn là cô gái trong trắng?
Em còn nhớ, đêm tân hôn, anh tát em một cái trời giáng vào mặt, đến nỗi mà khóe miệng em chảy máu nhưng em vẫn im lặng. Bởi vì em biết, người đàn ông khi đẩy tới tột cùng của đau khổ và sự thất vọng, người ta khó kìm chế được mình. Nếu cái tát nảy lửa đó của anh vào mặt em mà có thể khiến anh nguôi ngoai đi phần nào cơn giận, em sẽ không oán trách nửa lời.
Dẫu em có nói gì đi chăng nữa thì việc một người phụ nữ không giữ được phẩm hạnh của mình cho tới khi làm vợ của người đàn ông mình gọi là chồng cũng là đáng trách phải không anh. Chính vì thế, trong cái đêm với nhiều người là hạnh phúc nhất thì với em là một nỗi nhục ê chề. Nhưng em giáng chịu, bởi vì nó là do em tạo ra, em chỉ có thể mong anh cảm thông chứ không thể bắt anh phải làm thế.
Em đã nghĩ chỉ cần em cố gắng yêu anh, bên anh, rồi anh sẽ nhận ra giá trị của vợ mình. Nhưng em đã lầm. (Ảnh minh họa)
Kể từ khi lấy anh, em đã cung phụng gia đình này thế nào có lẽ anh rõ hơn ai hết. Nhưng có vẻ như anh coi điều đó là sự “trả giá” mà em phải làm. Anh không hiểu, không bao giờ chịu hiểu. Em chăm sóc cho anh và gia đình này không phải chỉ vì cảm giác mặc cảm tội lỗi mà bởi vì em yêu anh. Em thấy mình không cần phải mặc cảm thêm nữa khi em đã yêu anh chân thành và làm mọi việc vì anh. Những sự cố gắng của em, lẽ ra anh nên nhìn nhận là vì em đã thực sự yêu anh nên mới vậy. Em cũng đâu thấp hèn tới mức cứ phải cố sống như ô sin trong nhà chỉ vì cảm thấy có lỗi. Nếu không phải vì thấy đó là niềm hạnh phúc của mình, em đã không như vậy.
Thật may là em có con khá muộn. Gần 1 năm sau ngày cưới em mới đậu thai. Em dám chắc, nếu em có thai ngay sau ngày cưới vài hôm thì đứa bé sẽ nằm trong vòng ngờ vực của anh. Nhưng suốt thời gian em mang bầu và cho tới tận bây giờ, đã hơn 3 năm sống đời vợ chồng với nhau, đã bao giờ anh thôi từ bỏ cái suy nghĩ về “con vợ thất tiết” này chưa? Anh có bao giờ nhìn thấy sự cố gắng và tình yêu mà em dành cho anh, cho con, hay chỉ thấy ám ảnh vì chuyện quá khứ em đã từng yêu một người và không giữ gìn được thứ quý giá nhất ấy cho anh?
Mỗi lần giận nhau hay có gì đó không hài lòng, anh lại mang cái chuyện thời ngày xưa mà đay nghiến em. Những khi như vậy, em lặng lẽ về phòng, ôm con, hát cho con nghe nhưng là để át đi tiếng chửi bới, cay ca của anh. Em nuốt thầm nước mắt vào trong, vì con, vì cái gia đình này.
Một người đàn bà lẽ nào cả đời phải trả giá chỉ vì không còn trong trắng sao anh? Tình yêu, sự cố gắng vì chồng, vì con, sự hi sinh… lẽ nào không bằng cái thứ sinh học mỏng manh ấy? Sống với nhau hơn 3 năm qua, cảm giác trong anh chưa bao giờ thấy vui ư? Chỉ là sự cay cú đến tức điên vì không được là người đầu tiên của vợ ư?
Em chịu đựng như thế quá đủ rồi. Em và con phải đi thôi. (Ảnh minh họa)
Anh đay nghiến em như vậy, anh có hả lòng, hả dạ không? Có thấy mình hạnh phúc và dễ chịu hơn phần nào không? Còn em, em không giận, cũng chẳng thù hận anh vì sự tàn nhẫn đó, nhưng… tình yêu trong em chết dần rồi. Em đã nghĩ chỉ cần em cố gắng yêu anh, bên anh, rồi anh sẽ nhận ra giá trị của vợ mình. Nhưng em đã lầm. Hình như ngày từ đầu, anh đã không yêu em như em nghĩ. Nếu yêu, tại sao chỉ vì chuyện quá khứ ấy mà anh dày vò em trong hiện tại và đánh mất đi tương lai của cả một gia đình.
Hôm nay em viết đơn ly hôn trong khi con đang ngủ. Em cũng nghĩ ngợi, cũng đau nhiều lắm. Không phải vì em sợ bỏ chồng rồi sẽ không lấy được người nào tử tế mà em thương con và thương anh. Em thương anh khờ khạo và độc đoán tới mức đáng thương nên mới làm khổ người yêu mình và làm khổ chính bản thân mình. Sau này, biết đâu chừng anh lấy vợ khác, cô ấy sẽ chẳng chăm lo cho anh như em đã từng làm. Nhưng cũng biết đâu đấy, dù họ có thể nào thì anh vẫn chăm lo, hết lòng hết dạ vì cô ấy bởi vì cô ấy là “gái còn son” như anh mong muốn.
Anh đừng níu kéo em làm gì, mà dẫu anh có làm thế thì em cũng ra đi. Bởi vì em sợ, em sợ một lần nữa anh lại trở thành người ban ơn cho em. Em có quay về, chắc chắn anh sẽ lại có ngày đay nghiến em vì đã thất tiết lại còn đòi bỏ chồng, may nhờ có anh thương nên mới được ở lại…
Em chịu đựng như thế quá đủ rồi. Em và con phải đi thôi.