Mọi khi bà nội chỉ mất có đúng 5 phút đã ru con vào giấc, nhưng điều kỳ lạ là, tôi chẳng bao giờ biết bà dỗ thằng bé đi ngủ kiểu gì, vì cứ đi ngủ là bà bế nó vào phòng riêng rồi đóng cửa, thằng bé có đang khóc to đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ 1 chốc là im bặt.
Chắc ở đây chẳng thiếu gì các mẹ đã từng rơi vào cảnh mẹ chồng - nàng dâu giống như tôi đâu nhỉ, câu chuyện muôn thuở kể không bao giờ hết được. Việc bất hoà giữa mẹ chồng - nàng dâu xưa nay chẳng hiếm, hoàn cảnh của tôi cũng vậy.
Từ khi lấy chồng về làm dâu nhà anh, tôi đã rất cố gắng để không xảy ra chuyện bất hoà. Mọi thứ ban đầu đều rất ổn, mẹ chồng tôi cũng chỉ hay nhắc nhở tôi quét tước, dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ.
Còn lại bà cũng chẳng bao giờ can thiệp vào đời sống vợ chồng của chúng tôi, nên tôi thấy như vậy đã là quá tốt rồi, so với những chị em gặp mẹ chồng ghê gớm suốt ngày soi mói, thậm chí là mắng mỏ thậm tệ.
Lúc tôi có bầu, tình cảm giữa mẹ chồng và tôi thậm chí còn thân thiết hơn nhiều, bà tẩm bổ đủ thứ cho tôi và lúc nào cũng nhắc nhở chồng tôi phải nhường nhịn vợ. Biết tôi mang bầu con trai, bà lại càng vui ra mặt.
Tôi không thích bà phân biệt như thế, vì với tôi trai hay gái gì đều quý như nhau hết, nhưng cũng đành kệ, bà mà vui vẻ thì chẳng có gì là không tốt cả. Nhưng mọi thứ bắt đầu trở nên tệ hơn từ khi tôi sinh em bé.
Ảnh minh họa
Tôi rất vui vì bà quý cháu, nhưng dù có yêu quý đến đâu cũng nên có chừng có mực. Tôi và bà ở hai thế hệ khác nhau, nuôi con đương nhiên cũng sẽ theo cách khác nhau.
Tôi không có ý rằng kinh nghiệm và phương pháp của bà là sai vì so với mốc ngày xưa những điều đúc kết ấy là đúng, nhưng với thời điểm ngày này, tôi chỉ tin vào những gì mà khoa học hiện đại đã chứng minh thôi.
Con tôi sinh tháng bảy, mùa hè nóng rực mà bà cứ bắt mặc áo dài tay, đi tất tay tất chân đội mũ, ngoài ra lại còn đắp chăn. Lúc nào tôi sờ vào người thằng bé cũng thấy mồ hôi, nhưng tôi chỉ vừa bỏ cái chăn ra là bà đã ngăn lại.
Đêm nào tôi cũng ám ảnh, sợ con tôi nóng quá mà mắc chứng đột tử ở trẻ sơ sinh, nên đêm nào tôi cũng thức canh con. Rồi bà còn bắt tôi hơ than, ăn uống thì không cho ăn đồ nước, sợ con tôi xì xoẹt.
Suốt một ngày 3 bữa to 6 bữa nhỏ chỉ có cơm ruốc, thịt kho mặn, rau ngót luộc, không canh, không hoa quả. Bà còn không cho chồng tôi ngủ cùng, nói là phải kiêng, không thì tôi sẽ bị hậu sản?!?!
Trời ơi thời đại này rồi mà bà vẫn còn cứ một mực khăng khăng những thứ rất phản khoa học như vậy, nhưng để tránh xung đột tôi đành cắn răng chịu đựng.
Nhiều khi tôi nhớ chồng chảy nước mắt, muốn ngủ cùng chồng để được ôm ấp, để anh đỡ đần cho tôi, để anh có trách nhiệm hơn với con cái. Stress vì việc kiêng cữ và chăm con, lại cộng với mất ngủ triền miên, tôi mất sạch dòng sữa quý giá của mình cho con.
Tôi cũng đã trang bị kiến thức nuôi con sữa mẹ đàng hoàng, muốn con bú để kích cho sữa ra, nhưng con vừa ngậm vào lúc đầu chưa có sữa lại khóc ầm lên. Bà lại vội vã pha ngay sữa công thức rồi dí cho thằng bé.
Với bà, sữa bột mới là thức ăn bổ béo, là sữa thần thánh giúp nuôi con thành siêu nhân, còn sữa tôi chỉ là thứ sữa “nóng”, “loãng”, “không có chất gì”. Thế là tôi mất sữa.
Ảnh minh họa
Đưa con đi tiêm phòng nhìn các mẹ khác cho con ti đầy tình cảm mà tôi phát thèm. Tôi cũng muốn được ôm con trong tay, nhìn con mút mát, lớn lên nhờ nguồn sống từ cơ thể mình chảy ra.
Từ đó tôi ngày một suy sụp, trong tôi cứ lay lắt suy nghĩ chính bà là người đã làm cho niềm vui làm mẹ của tôi không được vẹn tròn. Càng đau khổ hơn, con tôi quen được bà ôm ấp, chăm bẵm. Khi được 4 tháng thằng bé bắt đầu biết lạ biết quen, nó chỉ chăm chăm bám lấy bà, vào tay tôi là khóc ngằn ngặt, tôi không thể dỗ cho thằng bé đi ngủ được.
Mọi khi bà nội chỉ mất có đúng 5 phút đã ru con vào giấc, nhưng điều kỳ lạ là, tôi chẳng bao giờ biết bà dỗ thằng bé đi ngủ kiểu gì, vì cứ đi ngủ là bà bế nó vào phòng riêng rồi đóng cửa, thằng bé có đang khóc to đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ 1 chốc là im bặt.
Sau một lần dỗ con đến 2 tiếng đồng hồ, thử đủ trò nào là bế nào là rung mà nó không ngủ, tôi đánh liều đợi bà cho con vào phòng rồi tôi mở cửa xông vào. Trời ạ, trước mặt tôi là một cảnh tượng mà tôi chẳng biết dùng điều gì để diễn tả, bà đang cho con tôi bú ti bà.
Nhìn con bú ngon lành, mắt lim dim ngủ mà lòng tôi đau như cắt. Hoá ra còn có cách này để dỗ con đi ngủ sao, dù tôi không có sữa, qua cách này mẹ con tôi cũng sẽ được gần nhau hơn. Vậy mà bà lại ích kỷ không chia sẻ với tôi, bà không để mẹ con tôi được gần gũi tình cảm.
Tôi biết có nhiều người sẽ bảo tôi dốt, có người chăm bé cho như vậy càng nhàn, càng có thời gian nghỉ ngơi, nhưng nếu đã làm mẹ thì họ mới biết được rằng làm mẹ là để yêu thương, chăm sóc con của mình chứ nào có phải nghỉ ngơi rồi nhìn một người khác tận hưởng niềm hạnh phúc đó?