Tôi đã nghĩ, ế chồng là chuyện to tát, vì cả thế giới, cả thiên hạ sẽ nhìn vào tôi rằng 'tại sao mày không lấy chồng, mày cũng có đến nỗi xấu đâu, bao nhiêu người đàn ông tốt mày không lấy, mày chờ gì?'.
Tôi chờ gì ư, chỉ có tôi mới lý giải nổi, mà có khi cũng chẳng biết, tôi đang chờ gì. Tôi không biết thì sao trả lời được người khác.
Tôi sống vô tư và cực kì có trách nhiệm với bản thân mình. Khi một đứa con gái đến tuổi đi lấy chồng nhưng lại chẳng chịu yêu và không thích cưới, người ta sẽ nhìn tôi cười và bảo 'kén vừa thôi em ơi'. Tôi lại cười trừ. Thì cứ cho là tôi kén cũng được. Kén mà chọn được chồng tốt thì thiên hạ này kén hết rồi. Chỉ là, chưa tìm được người tâm đầu ý hợp mà thôi.
Với phụ nữ, điều quan trọng vẫn là tìm được người mà con tim mình cảm thấy xốn xang khi ở cạnh người đó, là người mà mình cảm thấy đêm nhớ ngày mong. Nhưng bao nhiêu năm, mới chỉ có một người khiến tôi có cảm giác ấy. Chỉ là, chuyện không thành. Và cho đến tận bây giờ, khi tất cả bạn bè thân, đám bạn hay chơi đi lấy chồng, tôi cũng chỉ là... gái ế trong mắt người khác.
Mỗi ngày, tôi đều tự tìm niềm vui cho mình, tự đi chơi, tự đi du lịch và tìm quán cà phê nào đó để nhâm nhi và nghe nhạc, đọc sách. (ảnh minh họa, nguồn internet)
Người ta cười tôi bảo tôi kén, có người bảo tôi già khó tính, tôi đồng ý. Người ta bảo tôi vô tư, không thấy cô đơn à, hay không thích lấy chồng, tôi cũng cười. Có ai mà không cô đơn chứ, khi mỗi lần tôi nhấc điện thoại lên thì người này, đứa kia đều bảo bận ở nhà nấu cơm cho chồng, bận đi chơi với chồng, bận chăm con. Tôi cũng muốn có một người đàn ông để dựa vào lắm chứ, để khi tôi buồn, có người sẻ chia. Chỉ là, duyên không tới...
Đã ngoài 30, tôi đã được gọi là gái ế. Cả thế giới đã lấy chồng, tất cả đều trưởng thành, đều có gia đình và sinh con. Nói không điêu, có người bạn tôi đã lấy cả hai đời chồng, vậy mà tôi vẫn... ế.
Tôi không sợ lấy chồng muộn, tôi sợ lấy nhầm chồng, sợ hơn là phải sống miễn cưỡng với một người đàn ông mình không yêu mà chỉ đến với nhau vì hai chữ 'vợ chồng' qua mai mối. Tôi không bao giờ muốn mình phải gò bó chính bản thân mình, vì tôi luôn thương mình, không thương mình còn thương ai.
Mỗi ngày, tôi đều tự tìm niềm vui cho mình, tự đi chơi, tự đi du lịch và tìm quán cà phê nào đó để nhâm nhi và nghe nhạc, đọc sách. Họ bảo sao tôi lại có thể sống như thế, sao không tính chuyện lấy chồng, sinh con, phụ nữ ai chẳng cần có con cái cho vui cửa vui nhà? Ai bảo tôi không tính, ai bảo tôi không cần. Nhưng lấy chồng tính được sao, có con tính được sao?
Buồn thật đấy, có lúc cô đơn thật đấy, nhưng than vãn làm gì, vì họ còn bận rộn với cuộc sống của người ta, ai có thời gian để nghe một đứa con gái lười lấy chồng kêu ca, phàn nàn mãi một chủ đề ế... Tôi sẽ lấy chồng nhưng không phải bây giờ. Tôi còn đợi duyên tới.
Nhưng nếu tôi có không lấy chồng, làm một người con gái cô đơn, tự do, tôi cũng sẽ sống cho ra sống. Sẽ vui, sẽ hết mình với những gì mình đang có, sẽ tự cho mình được quyền tự do, bay nhảy, được vui như chưa bao giờ được vui. Vì đời có chờ đợi ai bao giờ, chúng ta đừng lãng phí nó vào những nỗi buồn viển vông. Mọi sự đã thế... hãy cứ bằng lòng, vui vẻ và chờ cơ hội tới. Còn không, kể cả khi cả thế giới lấy chồng, tôi vẫn là tôi, vẫn vui, vẫn khoái chí như bây giờ...
Có gì đâu!
Ai bảo, đàn bà là cứ phải lấy chồng?