Cả gia đình chồng mở miệng ra bảo không có tiền nên ép tôi phải bỏ thai.
Ngay cả khi tôi đã hứa sẽ lo đám cưới cho em chồng thì bố chồng tôi vẫn một mực khuyên phá. Ông lo ngại cho giới tính đứa bé. Nhỡ sinh con gái nữa thì nuôi cũng 'phí'.
Thật sự tôi thấy lấy chồng không khác gì đánh bạc. Bất kể bạn là ai, xinh đẹp, giàu có thế nào thì nguy cơ đen đủi vẫn như nhau. Tôi là một cô gái như thế, đã từng bước vào nhà chồng với bao kiêu hãnh nhưng cuối cùng lại hóa kẻ trắng tay. Nhà tôi tuy không có mẹ chồng vô duyên như nhà bạn nhưng cả nhà chồng tôi lại quá ư tham tiền.
Tôi kết hôn 4 năm và đã có một bé gái 3 tuổi. Tôi bị tử cung đôi nên mang thai và sinh con đều rất khó. Tuy vậy tôi vẫn muốn có thêm tập 2. Tôi sợ nếu nhỡ có con một rồi nhỡ chẳng may nó mắc bệnh hay gặp tai nạn hay giới tính không rõ ràng thì chỉ có nước tuyệt tự.
Tôi may mắn có thai lần 2. Có thể nói đây là cái phúc mà không phải phụ nữ nào như tôi cũng có được. Nhưng đáp lại cái “trời cho” này chỉ là những gáo nước lạnh từ nhà chồng.
Tin tôi hạnh phúc khi mang thai lần 2 nhanh chóng được lan ra và trở thành tin buồn. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán và mong đợi của tôi.
Đầu tiên là chị chồng. Chị ấy phân tích rằng nào dưỡng thai tốn kém, sinh khó rồi nuôi mệt. Mẹ chồng tôi còn bổ sung vào: “Gia đình hiện đại chỉ cần một con là đủ”.
Ban đầu tôi nghĩ mọi người lo lắng vì chuyện tử cung đôi của mình nên ra sức hứa hẹn thề thốt sẽ tự dưỡng thai rồi đặt kế hoạch sinh nở. Bằng chứng là bé đầu tuy hơi khó sinh nhưng vẫn khỏe mạnh bình thường.
Nhưng cuối cùng chị chồng tôi cũng thốt lên: “Vấn đề không phải là sinh khó hay ai chăm sóc mà là tiền, tiền, tiền biết không?”. Những chữ cuối được nhấn mạnh khiến tôi nhận ra nguyên nhân thật sự đằng sau sự phản đối này.
Mọi người biết vì sao chuyện tôi sinh thêm con lại ảnh hưởng đến mẹ và chị chồng như thế không? Vì họ chính là tầm gửi, ăn bám mình từ mấy năm nay. Đành rằng ai cũng cần tiền nhưng cái tham ấy còn phải cân đối và nhường bước cho lòng tự trọng nữa. Nhưng họ thì không. Chân lý nào cũng không bằng “Tiền là số 1”.
Một người là dân nội trợ, một người vừa ly thân lại mất việc nên chỉ biết ăn bám nhà mẹ đẻ. Và điểm chung của hai người đàn bà này nhà tôi là không làm ra tiền nhưng cực thích tiêu tiền. Mẹ chồng tôi có sở thích chưng diện, khoe mẽ và tụ tập bạn bè. Mỗi lần bà ra ngoài đều phải thật đẹp. Không chỉ là đồ mới mà còn phải là đồ hiệu, nếu không thì cũng là hàng fake 1.
Bà không ngồi quán bình dân, nếu đó không phải là nhà hàng hay quán cà phê sang trọng thì bà không bao giờ vào. Bà cũng khéo giữ sĩ diện bằng cách chiêu đãi bạn bè thường xuyên. Hóa đơn nhà hàng không bao giờ dưới 1 triệu đồng.
Nhưng bà chưa một lần chi tiêu cân nhắc và thấy xót tiền. Chỉ đơn giản vì đấy là tiền của tôi. Bà viện lý do: “Tao giữ con cho mày thì mày phải trả công cho tao”. Nhưng mỗi tháng tôi phải trả công đến vài lần như thế. Trong khi đó, số giờ bà giữ cháu chưa quá 2 tiếng đồng hồ mỗi ngày.
Kế đến là cô chị chồng quý hóa của tôi. Cô ta cũng có con trai học lớp 3. Cho dù đã 8 tuổi nhưng nó vẫn uống sữa và ăn thức ăn của con gái tôi. Cô ta không bao giờ để ý đến chế độ dinh dưỡng của con mà chỉ tìm cách bòn rút và miễn là con cô ta no bụng.
Thằng bé còn khá ngây thơ nhưng lại bị mẹ tiêm nhiễm cho thói xin xỏ và ăn cắp vặt. Nó thường vào phòng tôi, thấy sữa uống sữa, thấy bánh lấy bánh, thậm chí áo quần, nước hoa của tôi nó cũng lấy nốt. Hai mẹ con nó như cơn bão, đi đến đâu là đồ đạc tôi hư hao đến đấy.
Lúc tôi sinh bé đầu, do phải ở cữ lâu và tốn kém nhiều chi phí, tôi cắt giảm rất nhiều số tiền tiêu của mẹ chồng nên bà cú lắm. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến bà không thích tôi sinh nở lần 2.
Kế đến là anh chồng ki bo kiệt xỉn của tôi. Anh không muốn sinh con vào lúc này. Anh muốn tôi tập trung tiền của để giúp anh hoàn thành luận án tiến sĩ và đút lót để thăng quan tiến chức. Chồng tôi ra ngoài là người đạo mạo phóng khoáng nhưng thật ra cũng chỉ là kẻ ăn bám vợ.
Anh cũng lấy lý do “Một con là đủ” để khuyên tôi bỏ thai. Tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười vì chua chát. Làm tiến sĩ làm gì khi có thể nói ra những câu vô đạo đức như thế?
Mọi hi vọng của tôi và cả của đứa bé trong bụng cuối cùng chỉ còn dựa vào ông nội nó. Trong gia đình, bố chồng là người hiểu đạo lý, thương và thông cảm cho tôi. Ông cũng là người có tiếng nói. Tôi hi vọng ông sẽ hiểu và cho phép tôi giữ lại cái thai. Nhưng thật bất hạnh, đến cái hi vọng cuối cùng này cũng sụp đổ.
Sau bao nhiêu ngày im lặng nhìn mọi người ép tôi bỏ con, bố chồng tôi cũng “tuyên bố” một câu y hệt như thế. Lý do ông đưa ra còn đau lòng hơn. Số là em trai chồng tôi và bạn gái nó “ăn cơm trước kẻng” rồi để dính bầu. Bây giờ cái thai cũng được 2-3 tháng. Cả hai gia đình đang lên phương án cưới chạy. Thế nên, ông muốn tập trung lo cho đám cưới sắp tới.
Không nói cũng biết, trách nhiệm phần lớn đè lên đầu tôi. Cả gia đình chồng tôi mở miệng ra là bảo không có tiền nên chuyện lớn nhỏ gì cũng do tôi gánh vác.
Thế nhưng ngay cả khi tôi đã hứa sẽ lo đám cưới cho em chồng thì bố chồng tôi vẫn một mực khuyên phá thai. Ông bảo ông lo ngại cho giới tính đứa bé. Nhỡ sinh con gái nữa thì nuôi cũng “phí”.
Tôi á khẩu khi nghe được những lời này từ miệng bố chồng. Người tôi kính trọng và chăm sóc bấy lâu nay chẳng khác gì kẻ đạo đức giả và tham lam như bao người khác. Thật không hiểu “phí” là “phí” như thế nào? Chẳng lẽ trong mắt ông, chỉ cháu trai mới đáng được sống hay sao?
Tôi thật sự kiệt sức khi mới mang thai lại phải sống thế này. Cho dù bịt tai bịt mắt vẫn không thể không nghe, không thể không thấy sự đối xử tệ bạc của mọi người. Lúc đau khổ, tôi quyết tâm sẽ giữ đứa con đến cùng. Nhưng rồi nhìn thái độ của những người xung quanh, tôi lại lung lay và lo lắng không biết liệu con mình sinh ra có được yêu thương?
Tôi mệt mỏi với cả chính sự đấu tranh trong tư tưởng của bản thân mình. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên để tôi thêm mạnh mẽ hơn.