Gia đình chồng tôi cũng không có ai quá khó tính, duy chỉ có một điều mà sau khi cưới về được một thời gian, tôi đã nhận ra và mệt mỏi tới tận bây giờ.
Chia tay mối tình đầu trong tuyệt vọng, tôi dường như chẳng còn tin tưởng vào đàn ông. Người tôi cứ nghĩ sẽ là chồng, là cha của những đứa con tôi trong tương lai đã chạy theo hạnh phúc của riêng mình. Hai chúng tôi từng lên kế hoạch cho đám cưới, cùng nhau lập danh sách khách mời và đi chọn nhẫn. Nhưng… chỉ cách ngày cưới một tháng, tôi nhận được tin nhắn của anh.
Anh đã làm một người yêu cũ có bầu, vì vậy anh không thể cưới tôi được. Anh vẫn còn tình cảm với người đó và mong tôi tha thứ. Hóa ra, trong lúc tôi đang khấp khởi với thứ hạnh phúc viển vông thì anh lại hẹn hò người yêu cũ và qua đêm với nhau.
Thế rồi để tránh tôi, tránh những lời đàm tiếu, hai người họ dắt nhau và Sài Gòn sống, để lại tôi bơ vơ với chiếc nhẫn cưới chỉ còn sự lạnh ngắt của nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Bố mẹ tôi thảng thốt và tức giận trước sự thật ấy. Còn tôi, đã khóc, đã cười mộng mị để rồi sau đó sống như một người vô cảm với tình yêu. Cũng có vài người ngỏ ý nhưng tôi đều từ chối.
Tuổi xuân dần qua đi, bố mẹ tôi vừa thương con vừa hốt hoảng giục con gái lấy chồng. Nhưng tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện.
31 tuổi, tôi tưởng chừng mình chẳng còn rung động được nữa thì tôi lại gặp anh, người con trai hơn tôi 1 tuổi. Anh chững chạc, chân thành. Ở anh có điều gì đó khiến tôi rất yên tâm và tin tưởng.
Cuối cùng, chúng tôi đã cùng nhau làm đám cưới chẳng giản dị cũng không quá phô trương như bao cặp tình nhân khác. Lúc ấy, tôi đã 32 tuổi. Bố mẹ, họ hàng mừng cho tôi lắm, vì họ nghĩ rằng đứa con, đứa cháu của họ chắc chẳng bao giờ lấy chồng nữa. Nỗi đau năm xưa cũng vì thế mà tan dần.
Cuối cùng, chúng tôi đã cùng nhau làm đám cưới chẳng giản dị cũng không quá phô trương như bao cặp tình nhân khác (Ảnh minh họa)
Tôi rất hạnh phúc vì chồng luôn yêu và thương tôi. Gia đình chồng tôi cũng không có ai quá khó tính, duy chỉ có một điều mà sau khi cưới về được một thời gian, tôi đã nhận ra và mệt mỏi tới tận bây giờ.
Chồng tôi là anh cả, dưới chồng còn có 1 em trai và em gái, tất cả đều đã đi làm và có thu nhập riêng. Hai vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Nhà có 6 người nhưng hai em chồng không chịu bỏ ra một đồng nào để đóng góp tiền sinh hoạt.
Thú thực, tôi không phải là người tính toán nhưng theo lẽ thường, đã đi làm có lương, lại ở chung như thế thì ít ra mỗi người cũng phải có một khoản đóng góp hợp lý. Tiền điện, tiền nước, tiền ăn… và bao khoản khác nữa, một tháng tốn kém như vậy mà hai em chồng không hề có ý kiến. Tôi là chị dâu nên cũng ngại không dám nhắc nhở.
Hai vợ chồng tôi đi làm cả ngày nên chỉ ăn buổi tối ở nhà, vợ chồng tôi đóng góp 3 triệu mỗi tháng cho mẹ chồng. Lương chồng tôi rất thấp, hầu như mỗi tháng chẳng đưa được bao nhiêu cho vợ vì anh còn phải chi tiêu vặt vãnh hàng ngày. Còn thu nhập của tôi trung bình hàng tháng là 6 triệu.
Ở khu nhà tôi là ngoại thành nên thực phẩm cũng khá rẻ nên tôi nghĩ đóng góp ban đầu 3 triệu như vậy là tạm ổn. Thế nhưng, thực sự bữa cơm chiều không hề đầy đặn như tôi nghĩ. Mẹ chồng tôi thường chỉ mua cá khô, đậu phụ và rau cỏ linh tinh. Thỉnh thoảng cũng có thịt và cá tươi nhưng rất ít làm tôi chả dám gắp miếng nào. Cắm cúi ăn rau cho xong bữa.
Mặc dù tôi đã đóng góp tiền ăn và chi phí sinh hoạt đều đặn nhưng mẹ chồng tôi vẫn chi tiêu chắt bóp, keo kiệt (Ảnh minh họa)
Thật ra, nhà chồng tôi đâu phải khó khăn. Mẹ chồng tôi là người buôn bán. Bà bán hàng ở trong chợ, hàng tháng cũng kiếm ra tiền. Còn hai em chồng đi làm có lương, thu nhập cũng được như tôi nhưng chả ai muốn bỏ ra một đồng nào. Không chịu nổi ăn uống thiếu chất, nhất là lúc tôi lại đang mang thai con đầu lòng này nên ngoài 3 triệu đưa mẹ chồng, tôi vẫn phải đi chợ mua thêm đồ ăn đều đặn cho bữa chiều. Ấy thế mà thấy vậy mẹ chồng tôi cũng chẳng nói năng gì. Còn hai em chồng, mẹ không nói thì tội gì họ phải chi tiền ra…
Tôi không còn dư chút tiền nào để bồi dưỡng cho bản thân nữa huống chi là tiết kiệm ra một khoản nào đó. Tôi chỉ sợ con bị suy dinh dưỡng nếu tiếp tục tình trạng này. Tôi cũng nói với chồng rất nhiều lần nhưng anh là người hiền lành, không muốn mất lòng các em, sợ mẹ buồn nên im lặng mãi.
Mẹ tôi biết chuyện lại thương con gái đang bầu bí nên thỉnh thoảng vẫn gửi đồ tẩm bổ cho tôi nhưng điều đó đâu có thay đổi được gì đang diễn ra ở gia đình nhà chồng tôi. Tôi thực sự rất mệt mỏi và không biết phải làm sao bây giờ!?