Chẳng hiểu vì chuyện gì, anh nói đã không còn yêu tôi nữa. Đó là lý do duy nhất anh đưa ra và cũng là khi anh đưa cho tôi tờ đơn ly dị.
Anh nói, không còn cảm thấy hạnh phúc khi sống bên tôi, anh đã yêu thương người con gái khác và tính chuyện ly hôn với tôi từ lâu rồi. Chỉ là anh chưa có cơ hội để nói ra. Anh mong tôi hiểu, tha thứ cho anh, để anh được sống với chính mình, không phải cố gắng chịu đựng một gia đình không hạnh phúc.
5 năm chung sống đổ xuống sông xuống bể chỉ sau một câu nói không còn yêu của anh. Đứa con nhỏ nhìn bố ngơ ngác vì con còn chưa biết gì. Chỉ thấy bố mẹ tay chân khua múa rồi to tiếng, vậy là con khóc thét lên. Người mẹ như tôi thật thấy xót xa trong lòng. Tôi cảm thấy tủi hổ vô cùng. Người ta yêu nhau thì thế, từng thề non hẹn biển, sống chết cùng nhau. Nhưng rồi người ta lại có thể bỏ nhau, phũ phàng với nhau vì lý do có tình mới. Liệu tình mới có bền vững như tình yêu bây giờ, liệu hạnh phúc mới có tồn tại được lâu hay cũng chỉ vẻn vẹn vài năm như lúc này?!
Rồi anh khăn gói, dọn đồ đạc tới căn hộ mà cô kia thuê để ở chung. Hai người họ đã tính chuyện cưới xin ngay cả khi anh chưa từng nói một lời nào với tôi về chuyện này. Anh viết đơn ly hôn và nói tôi kí vào, 1 tuần sau anh sẽ về qua nhà thăm con và lấy, đăng kí ly hôn, làm đơn lên trên để sớm giải quyết tình trạng này. Anh không buồn, không khổ đau, không áy náy cũng không có một chút động tĩnh gì. Có vẻ như lúc này, anh chỉ mong bỏ được tôi sớm ngày nào hay ngày ấy.
Chị sẽ tha thứ cho chồng, chỉ một lần thôi (ảnh minh họa)
Người ta nói, khi tình yêu đã hết, có cố gắng níu kéo cũng không được. Tôi biết là tôi chẳng có tài cán gì để níu kéo anh, và khi anh thật sự muốn ra đi tôi cũng sẽ không giữ. Nhưng tôi chẳng thể ngờ, một ngày, anh lại phũ phàng và nhanh đến vậy. Chí ít ra anh còn cho tôi chuẩn bị tâm lý, nhưng không. Có lẽ đối phương đã giục quá nhiều rồi. Lần này, có lẽ tôi sẽ đánh mất tất cả.
Anh dọn đi, nhưng lạ thay, sau một tuần tôi buồn khổ vì sợ cái ngày anh về lấy đơn ly hôn, tôi lại thấy anh xách vali đồ đạc về và nói xin lỗi tôi. Anh quỳ gối khóc lóc thảm thiết. Đúng là từ ngày yêu nhau, lấy nhau, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh khóc. Anh nói hối hận vô cùng, anh đã sai khi chọn người đàn bà kia. Thật ra, sống với cô ta vài ngày anh cảm thấy mọi thứ khác biệt, không giống như những gì anh tưởng tượng. Hai người không hợp nhau về suy nghĩ, quan điểm, mới mấy ngày cùng ở với nhau thôi mà liên tục cãi nhau vì chuyện dù là rất nhỏ nhặt. Anh đã nghĩ tới vợ con của mình, nghĩ tới người vợ tần tảo, cần mẫn, lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ, lo cho con anh không khóc, ăn khỏe chóng lớn. Anh càng nghĩ càng muốn đấm vào lồng ngực để thỏa cơn bực bội.
Trước đây chị đã nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Một người chồng đã phũ phàng bỏ chị và con thơ ra đi thì còn gì mà nói nữa. Nhưng nhìn gã đàn ông tội nghiệp kia, chị không tin anh ta là chồng mình. Chỉ có vài ngày mà anh đã gầy đi trông thấy. Có lẽ anh đang đau khổ và tuyệt vọng thật. Anh buồn vì không biết có cứu vãn được tình thế hay không. Anh đã nhận ra, thứ anh định đánh mất lại là thứ quan trọng nhất cuộc đời. Anh muốn lấy lại, muốn cứu vãn tình thế này. Thật tình, anh đã quá sai.
Tôi lại mủi lòng, tôi muốn tha thứ cho anh, muốn đón anh quay lại nhưng cứ nghĩ đến những ngày anh đối xử với chị phụ bạc như vậy, chị lại không chịu được. Chị muốn tống cổ người đàn ông đó ra khỏi nhà ngay, không muốn dây dưa nữa. Anh đã hủy hoại gia đình này thì còn hi vọng gì được chị đón nhận. Nhưng nhìn đứa con thơ dại ôm lấy bố, chị đã khóc. Chị nghĩ, con người ai cũng có những sai lầm. Chị sẽ tha thứ cho anh một lần, duy nhất trong đời và nhất định không có lần thứ hai.