Ôm đứa con thơ vào lòng, tôi bật khóc khi nghe mẹ chồng nói: “Con sinh thường, người khỏe, chăm em một tí nhé. Chứ em nó đẻ mổ, còn yếu lắm”.
Chưa bao giờ tôi thấm thía nỗi khổ cực của việc lấy chồng xa như lúc này. Bao tủi hờn cứ chồng chất mà tôi không biết phải tỏ bày cùng ai. Thương bố mẹ, tôi cắn răng không dám tâm sự sợ bố mẹ lại đau lòng. Nhưng cứ một mình chịu đựng, tôi sợ lại xưng chứng trầm cảm.
Ngày tôi nằng nặc lấy anh làm chồng, mẹ tôi khóc hết nước mắt. Mẹ tôi không chê trách gì anh nhưng chỉ thương tôi vì quê quán hai đứa xa nhau quá. Mặc dù nhà tôi không quá giàu nhưng bố mẹ cũng không để tôi phải thiếu thốn.
Trong khi đó, nhà chồng tôi ở vùng quê nghèo, gia đình cũng không có điều kiện nên chắc chắn về sống tôi sẽ khổ. Tuy nhiên, thương con, thấy tôi yêu anh và quyết lấy anh làm chồng, bố mẹ cũng chỉ biết lặng lẽ chúc phúc cho con mình mà thôi.
Ngày tôi nằng nặc lấy anh làm chồng, mẹ tôi khóc hết nước mắt. Mẹ tôi không chê trách gì anh nhưng chỉ thương tôi vì quê quán hai đứa xa nhau quá. (Ảnh minh họa)
Cưới xong, tôi và chồng về quê sinh sống. Tôi ở cùng bố mẹ chồng. Do được ăn học nên tôi dễ dàng tìm được công việc văn phòng nhàn hạ, lương không quá cao nhưng cũng nhàn và gần nhà. Chồng tôi muốn có tiền nên đi làm ăn xa. Vậy là một mình tôi sống với bố mẹ chồng.
Tôi vẫn gắng gượng chịu đựng cho tới khi sinh con. Em chồng tôi cũng về ở cùng. Vậy là sau khi sinh xong, còn chưa được 1 tháng tôi đã phải làm tất cả mọi việc. Biết thân biết phận, tôi không dám trách cứ mẹ chồng không giúp mình. Tự tôi làm hết mọi việc, từ giặt giũ đồ cho con, nấu cơm, đêm hôm khuya sớm cũng một mình ôm con, ru con.
Mẹ chồng tôi chỉ chăm cháu ngoại. Bà săn sóc con gái từng tí một khiến tôi lại chạnh lòng, tủi thân. Tôi thương mình một mà lại thương con mười. Thiếu thốn về tình cảm tôi không nói nhưng em chồng tôi ỷ lại, dồn hết mọi việc lên tôi.
Tôi thương mình một mà lại thương con mười. Thiếu thốn về tình cảm tôi không nói nhưng em chồng tôi ỷ lại, dồn hết mọi việc lên tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng là đàn bà vừa sinh nở còn yếu, thế nhưng mẹ chồng lại luôn bảo: “Con sinh thường, khỏe thế đâu phải lo. Em nó sinh mổ mới đáng ngại. Tiện giặt quần áo thì con giặt luôn cho mẹ con nó nhé”.
Vậy là cứ bao nhiêu đồ đạc của em chồng và cháu đều tống ra cho tôi giặt. Em chồng được ưu tiên ở nhà dưới, đi lại tiện, còn tôi ở trên gác, cứ trèo lên trèo xuống cả ngày không biết bao nhiêu lần.
Đến bữa cơm tôi phải dỗ con ngủ để dậy nấu nướng, rồi lại còn phải bê vào tận phòng cho em chồng. Em chồng tôi thì ngồi ăn, mẹ chồng ngồi bế cháu. Cơm nước xong bát đĩa lại tống ra cho tôi rửa…
Tôi có cảm giác mình như một người ở trong nhà, phải làm tất cả mọi việc. Tôi vừa sinh xong, con thì nhỏ… mọi thứ làm tôi uất ức và trầm cảm.
Tôi cũng là đàn bà vừa sinh nở còn yếu, thế nhưng mẹ chồng lại luôn bảo: “Con sinh thường, khỏe thế đâu phải lo. Em nó sinh mổ mới đáng ngại. Tiện giặt quần áo thì con giặt luôn cho mẹ con nó nhé”. (Ảnh minh họa)
Đêm nào ôm con tôi cũng khóc. Tôi không biết phải làm sao. Tôi sống cùng một nhà không muốn gây bất đồng. Hơn nữa, em chồng tôi còn cạnh khóe: “Sinh con xong sao chị không về ngoại”… Nhưng vì nhà tôi xa quá, con thì nhỏ, tôi cũng chưa tiện cho con về. Thế nên tôi mới khổ thế này.
Thấm thía nỗi cơ cực của phận làm dâu xa nhà, tôi chỉ muốn về với bố mẹ nhưng cũng không dám tâm sự vì sợ bố mẹ lại thương tôi. Giờ đây, ngày ngày ngồi ôm con ở nhà, tôi lại cảm thấy khiếp sợ và chán nản cảnh sống này.