Khi quyết định đưa đơn ly hôn cho vợ, tôi sợ, một ngày nào đó mình sẽ phải rơi nước mắt, phải ân hận vì đã kiên quyết như vậy.
Thế nên, tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để lần thứ hai, sau khi tôi từ bỏ cuộc hôn nhân đầu để đến với người tình, tôi sẽ không phải chịu điều tiếng từ người khác, sống sao cho ra sống.
Ngày đó, tôi lấy vợ, có một con nhỏ đã 2 tuổi. Những tưởng, cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc, nhất là khi tôi đã có con, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Cuộc sống hôn nhân phức tạp hơn tôi tưởng, cũng không màu hồng như khi còn yêu nhau.
Vợ tôi học cao, là người xinh đẹp và có công việc tốt. Thu nhập của vợ cũng hơn tôi rất nhiều, thế nên, nhiều khi vợ ‘dạy’ tôi quá mức, khiến người làm chồng như tôi cảm thấy bức bối. Vì công việc của tôi chỉ bình thường, thậm chí có nhiều khi ít việc, phải ở nhà, vợ tôi lại lôi cái giọng nhiếc móc này kia. Bảo là, đàn ông mà không có chí, chỉ biết an phận, chỉ biết bằng lòng với những thứ mình đã có thì khó mà làm được việc gì. Tôi ức chế với cách nói chuyện của vợ. Vợ không hiểu tâm tư của tôi, chỉ là công việc tôi ưa thích thì dù là lương thấp hay lương cao cũng đâu có quan trọng. Tôi có thể không làm giàu được nhưng mà điều kiện gia đình tôi trước giờ đâu phải không khá giả. Với lại, tiền lương của tôi cũng đâu phải thiếu thốn gì.
Vợ đúng là người không hiểu tâm tư của chồng, không bao giờ chia sẻ với chồng, chỉ nghĩ tới việc tiền và vật chất. Tôi nghĩ mà buồn. Từ ngày lấy nhau cho đến khi sinh con, chưa bao giờ vợ nói được lời nhẹ nhàng, ân cần. Lúc nào vợ cũng tỏ ra mình là người tự lập. Tôi có kêu ca rằng vợ không mềm mại thì vợ lại gắt gỏng tôi. Vợ bảo, việc mềm mại là việc của đàn ông dành cho vợ chứ không phải là chuyện vợ phải mềm mại với vợ.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. (ảnh minh họa)
Bao lâu nay, tôi chưa từng biết tới việc vợ chăm sóc, cơm nước hay mua sắm cho tôi bất cứ bộ quần áo nào. Vợ không bận tâm tới chuyện sinh hoạt của chồng, chỉ nghĩ kiếm tiền là tốt thôi. Mà vợ không hiểu, người đàn ông cần nhất là gì, chứ không phải chỉ cần có tiền mà lại là tiền do vợ họ kiếm ra.
Thế rồi, những triết lý của vợ khiến tôi thay lòng. Tôi cảm thấy mệt mỏi, không còn muốn gần gũi, yêu vợ nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới những người phụ nữ khác, khi họ muốn ở bên cạnh tôi thì vợ lại muốn đẩy tôi ra xa. Và rồi, tôi đã cặp bồ như vậy, điều mà vợ tôi không ngờ tới. Tôi thay đổi hoàn toàn, ăn mặc khác xưa, cũng đã biết cách quan tâm người khác hơn vì cô ấy cho tôi biết phải làm như vậy. Cô ấy luôn muốn dựa vào tôi, điều mà tôi mong mỏi. Thế là, tôi quên vợ, chán vợ và càng chán hơn.
Vợ tôi biết chuyện, cô ấy làm um lên, nói với họ hàng là tôi này nọ, phản bội, vô liêm sỉ. Tôi chịu hết, cô ấy đòi ly hôn. Tưởng là tôi không kí nhưng thật không ngờ, tôi lại làm điều trái với suy nghĩ của cô ấy. Tôi đã kí đơn ly hôn, bỏ vợ. 3 tháng sau, tôi cưới cô bồ kia. Đó là người con gái mà tôi nghĩ, sẽ làm vợ tôi tốt hơn người vợ hiện tại. Cô ấy biết quan tâm, chăm sóc, yêu thương tôi, biết lo lắng cho tôi, xem tôi ăn gì, muốn gì thích gì.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. Người vợ cũ đã nhận ra sai lầm, ân hận, nhiều lần níu kéo tôi nhưng tôi không còn thiết tha nữa. Chúng tôi chia tay và có lẽ, đây là sự lựa chọn đúng đắn của tôi.
Xem thêm bài viết liên quan hấp dẫn tại đây: |