Con trai cưới vợ và muốn dọn ra ở riêng vì con dâu tương lai không muốn sống chung với mẹ chồng. Những lời gan ruột của một người mẹ tần tảo hi sinh cả tuổi xuân để nuôi con khôn lớn khiến nhiều người bật khóc...
Gửi con trai của mẹ!
Con thương!
Hôm nay mẹ chẳng biết nên vui hay phải buồn. Con về nhà và bảo sang năm sẽ cưới vợ, chỉ là kèm theo câu nói: “Chắc có lẽ con sẽ dọn ra, vì vợ sắp cưới của con không muốn sống chung với mẹ chồng!”
Ngôi nhà này vốn dĩ đó nay từ ngày ba con mất, đã sớm thiếu dáng đỡ của người đàn ông. Một tay mẹ gánh gồng đẻ đau và nuôi con khôn lớn. Giờ không có con, mẹ sẽ cố gắng thu xếp mọi việc một mình cho dần ổn.
Con trai mẹ mới khởi nghiệp chẳng bao lâu, rước dâu về cũng phải tiêu kha khá. Mua hay thuê một căn nhà riêng cũng tốn kém, vất vả. Thôi thì để mẹ là người dọn ra, tuổi mẹ cũng già, sống đâu mà chả được.
Con ơi!
Bao giờ cưới con dâu của mẹ về, con nhớ thay mẹ lo thương cho cô ấy.
Phụ nữ đôi khi cũng hay dỗi lắm đấy, chẳng sao cả, con cứ dỗ dành, cô ấy lại vui ngay.
Phụ nữ bạo miệng vậy chứ yếu lòng. Con cưới về rồi thì ráng mà chăm. Đàn ông phải biết quan tâm vợ mình, đừng để cô ấy cô đơn, tủi thân hay bật khóc.
Phụ nữ sẽ vì con mà chịu trăm ngàn khó nhọc. Nên con phải thương cô ấy mà bao bọc và chở che.
Nghe mẹ, ráng vững tâm. Đừng vì chút động lòng với kẻ thứ ba, mà phá vỡ tình cảm vợ chồng chục năm gắn kết.
Mẹ nói ít thôi, mong con hiểu hết. Mẹ vẫn thương thằng con dại của mình!
Một tay mẹ gánh gồng đẻ đau và nuôi con khôn lớn. Giờ không có con, mẹ sẽ cố gắng thu xếp mọi việc một mình cho dần ổn. (Ảnh minh họa).
Gửi con dâu của mẹ!
Mẹ hiểu tâm tưởng của một đứa con gái thời hiện đại như con, rằng chẳng muốn tuổi son của mình chỉ để ở cùng bà mẹ chồng già nua, đôi khi lạc hậu, lại hay khó tính.
Mẹ chỉ mong khi con về ở với con trai của mẹ và san sẻ nhau như một gia đình, thì con hãy đủ cảm thông và dịu dàng để cạnh bên nó.
Thằng đàn ông của mẹ, nó to xác, chứ nhỏ đầu lắm. Đôi lần hay vô tâm, có khi còn hay dỗi. Nên nếu không hài lòng gì con cứ mở lời, rồi nó sửa đổi.
Đàn ông ít nói, nhưng nó chịu làm. Hai đứa muốn ở đời với nhau, thì phụ nữ như con phải đủ tinh ý. Để khi nó dỗi, thì con cũng biết cách làm hoà, chứ đừng làm thinh.
Đàn ông đôi lần nó hay bỏ con một mình, có khi là vì vô tình, hoặc phần do bản tính. Con phải lựa lời để chứng minh cho nó hiểu, rằng ngoài kia bè bạn rất nhiều, nhưng khi mệt rồi chỉ có gia đình là nơi tựa vào để nó thương yêu.
Con trai mẹ không giận được ai lâu đâu, nhưng nó hay cộc tính. Nên con phải học cách dịu dàng để bình tâm và tĩnh an nó lại.
Đừng ngại hỏi mẹ khi con cần lời khuyên, mẹ vẫn sẵn sàng lắng nghe câu chuyện gia đình của hai đứa.
Mẹ biết mẹ chẳng thể ở bên để hẹn hứa hay lo giúp các con. Vợ chồng son thì có nhiều khó khăn ban đầu lắm, nhưng thôi cứ thật tâm cố gắng, rồi sẽ sớm yên bình.
Mẹ thương con dâu mẹ như con gái ruột của mình thôi. Khi nào thấy cần mẹ, thì cứ bảo mẹ về. Mẹ bao dung hết cả, mẹ lại chở che cho nhà mình.
Mai này theo chồng, con nhớ lúc nào cũng phải xinh. Thỉnh thoảng cứ về thăm gia đình bố mẹ ruột, kẻo họ cũng ngóng.
Phận làm cha mẹ, xa con, ai mà chẳng xót dạ, ai mà chẳng mong ...
Con nhỉ?