Tôi cặp bồ với anh, run như cầy sấy. Tôi sợ vô cùng nếu như người đàn bà đó tới đánh ghen. Nhưng vì yêu mà tôi thành ra liều lĩnh.
Có những lúc muốn buông xuôi, từ bỏ tất cả, từ bỏ người đàn ông mình say mê quên ăn quên ngủ nhưng rồi lại nghĩ, đời sống được mấy, không yêu hết mình sau lại ân hận. Tôi liều lĩnh yêu anh và khi đi cùng anh, lúc nào cũng phải cảnh giác, sợ có ai đó tạt axit.
Hơn 2 năm yêu anh, tôi tủi hổ vì đi đâu cũng không dám đưa người yêu đi cùng. Cứ ai hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi đều lắc đầu. Có lúc nghĩ buồn vì anh chẳng được công khai.
Nếu ai đó biết tôi yêu người đã có vợ, họ sẽ cười vào mặt tôi, khinh bỉ tôi là kẻ cướp chồng người khác. Nhưng tôi yêu anh chân thành, yêu bằng cả con tim. Họ có thể nghĩ tôi yêu anh vì tiền, nhưng sự thực là tôi yêu anh chân thành. Tôi đâu phải là người quá túng thiếu để bám vào anh. Tôi dùng trái tim để yêu một người đàn ông có vợ.
Tôi đã khóc, không hiểu sao lại xúc động như vậy khi nghe câu chuyện của anh và người phụ nữ đó. (ảnh minh họa)
Nhưng khi tôi nhìn vợ anh, tôi lại cảm thấy xót xa vô cùng. Lần đó, chính tôi ngồi chung quán cà phê với anh và chị, để nghe câu chuyện anh nói với chị về việc, anh đã có người đàn bà khác. Tôi xót xa khi nghe chị nói ‘nếu như người ấy yêu anh thật lòng, em sẵn sàng ra đi. Vì em cũng chẳng có lý do gì ở bên cạnh anh nữa. Em vừa nghèo, vừa không xinh đẹp, so với những cô gái ngoài kia, em chỉ bằng một phần nghìn của họ. Không có lý do gì để một người đàn ông đẹp trai, công việc thu nhập tốt như anh cưu mang em cả. Em sẽ nuôi con, nhưng, em thương con không có bố nên mới cố gắng níu kéo anh những ngày qua. Em sẽ ra đi nhưng em luôn muốn nói với anh một điều, em vẫn còn yêu anh rất nhiều, tình yêu ấy không hề thay đổi’.
Tôi đã khóc, không hiểu sao lại xúc động như vậy khi nghe câu chuyện của anh và người phụ nữ đó. Lẽ ra tôi phải hả hê vì anh và chị ta mâu thuẫn, nhưng tôi lại buồn, buồn vì mình đã chen ngang vào gia đình anh một cách đê tiện.
Hôm sau, khi tôi định chia tay với anh vì không đành lòng nhìn người đàn bà tội nghiệp ấy khổ, không đành lòng nhìn các con của chị không có bố thì chị gọi cho tôi. Vừa gặp tôi ở quán cà phê, chị đã nắm lấy tay tôi rồi khóc lóc.
Chị nói ‘anh ấy nói rất yêu em. Nếu vậy, em hãy lấy anh ấy, chị cầu xin em. Vì anh ấy cũng rất tội nghiệp. Nếu không có người phụ nữ nào ở bên cạnh, anh ấy sẽ rất khó khăn để vượt qua. Chị hiểu anh ấy từng chịu nỗi đau bố mẹ chia tay nên bây giờ cũng vô cùng khó để nói lời chia tay với chị. Nhưng khi anh ấy nói với chị về sự hiện diện của em, chị biết, em quan trọng thế nào. Và chị chấp nhận ra đi. Chỉ xin em, hãy cho anh ấy thường xuyên được gặp con, sau này vẫn là cha của những đứa trẻ. Bọn chị hết tình, sẽ chỉ là quan hệ bạn bè và có trách nhiệm với những đứa con chung. Còn em và chồng chị mới chính là một gia đình’.
Sao tôi lại gặp phải hoàn cảnh này, thật quá thương tâm! Hãy cho tôi lời khuyên trong hoàn cảnh này! (ảnh minh họa)
Nghe chị nói, tôi nghẹn ngào. Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có lúc gặp phải hoàn cảnh éo le như thế này. Vợ anh đến cầu xin tôi lấy anh, còn tôi thì lại vì thương chị nên muốn từ bỏ. Tôi đang tiến thoái lưỡng nan. Anh bảo, nếu tôi không lấy anh, anh cũng sẽ ly dị vợ vì anh và chị không còn tình yêu, chỉ còn trách nhiệm với con cái, và anh không thể chỉ sống với nhau vì trách nhiệm. Vì quá yêu nên tôi đau khổ, không biết quyết định như thế nào. Sao tôi lại gặp phải hoàn cảnh này, thật quá thương tâm! Hãy cho tôi lời khuyên trong hoàn cảnh này!