Đêm khuya, thằng bé sốt cao hơn, tôi loay hoay chẳng biết làm gì thì giường bên kia, tiếng ngáy o o của chồng vẫn vang từng hồi đều đều, thản nhiên mà vô tâm đến lạ.
Trước khi lấy anh, tôi hiểu nguyên tắc bất di bất dịch của anh “bố mẹ anh là số 1”. Vì bố mẹ anh yêu quý tôi, nên anh cũng “yêu tôi hơn những cô gái khác”. Còn tôi, thất bại sau mối tình đầu kéo dài 5 năm, đúng lúc tuyệt vọng, chán nản thì có anh động viên, an ủi. Vậy là chúng tôi vội vàng làm đám cưới.
Cuộc sống sẽ trôi qua êm đêm như vậy cho tới khi tôi sinh con trai đầu lòng. Vì không có người trông cháu nên bà nội phải khăn gói từ quê ra chăm mẹ con tôi. Mọi xích mích trong gia đình cũng bắt đầu từ đây.
Nhìn mẹ con anh tình cảm với nhau, tôi không khỏi chạnh lòng. (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày, thấy anh đi làm về muộn, bà đều xót con trai. Tới mức chỉ 5 giờ chiều, bà đã liên hồi giục tôi đi chợ, chuẩn bị cơm nước để anh về ăn kẻo đói.
Bữa nào không có món gì ngon, bà lại nhiếc móc tôi là người vợ bủn xỉn, keo kiệt đến mức tiếc cả ít thức ăn với chồng. Tôi nhịn, không nói nửa lời vì không muốn gây sóng gió trong gia đình nữa.
Vậy nhưng, điều khiến tôi khó chịu nhất không phải là những lời bóng gió của bà, mà là cách mẹ con họ quan tâm tới nhau. Mỗi chiều, bà đều đứng lên ngồi xuống ngóng chồng tôi về, chỉ cần chồng tôi lạch cạch mở cổng, bà liền chạy ra giọng lo lắng: “Về rồi đấy à con trai, con có mệt không, hôm nay đi làm có vất vả không? Khổ thân con tôi, thôi đi tắm rồi ăn cơm đi con”.
Trong bữa cơm, con dâu chưa kịp gắp miếng nào bà đã liên tay gắp cho con trai, con trai lại gắp cho mẹ, họ liên tục nói những câu chuyện về làng xóm, họ hàng, những người mà vốn tôi không hề biết nên chẳng thể tham gia.
Cứ như vậy, những bữa cơm tôi như người xa lạ. Đến khi, tôi rơm rớm nước mắt đứng lên trước, mẹ chồng tôi chỉ buông lời xã giao: “Ăn ít thế con!”.
Đêm qua, thằng bé con nhà tôi sốt tới hơn 39 độ, tôi lo lắng không yên. Nhìn con cả ngày khóc lả đi, yếu ớt, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ, trái tim tôi lại đau nhói. Chồng tôi đi tỉnh về muộn, anh chỉ kịp tắm rửa rồi lên giường nằm nghỉ, nhưng con trai tôi ốm sốt, quấy khóc cả đêm khiến anh chẳng thể nào chợp mắt.
Nghe tiếng thằng bé khóc, mẹ chồng tôi lại lật đật chạy sang, một câu hỏi han cháu cũng không có, bà chỉ tỏ mặt lo lắng cho chồng: “Không ngủ được à con, thôi mày sang mà… ngủ với mẹ cho yên tĩnh”.
Chỉ chờ có thế, chồng tôi ôm gối bật dậy sang giường phía bên kia nằm, mẹ và chồng tôi rủ rì nói chuyện to nhỏ với nhau 1 hồi lâu thì tiếng ngáy đều đều vang lên.
Mẹ và chồng tôi đã ngủ say, chỉ còn mình tôi ôm con sốt mê man, tôi không dám chợp mắt một phút nào. Phần vì lo cho con, phần vì tôi nhìn về phía giường bên kia, lòng đầy chua xót.
Cả đêm không ngủ, đôi mắt tôi thâm quầng, tới sáng, con đỡ sốt hơn, ngủ ngon hơn. Tôi lò dò đi đánh răng, rửa mặt. Mẹ và chồng tôi cũng đã dậy, bà sai tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng.
Khi cả 3 người đã yên vị trên bàn ăn, chồng tôi đầy lo lắng quay sang mẹ: “Mẹ, đêm qua thằng Bi sốt khóc suốt, mẹ có ngủ được không? Mẹ không ngủ được thì sức khỏe yếu lắm đấy, con lo lắm”.
Mẹ chồng tôi lại nhìn anh đầy trìu mến. Còn vợ anh, tuyệt nhiên anh không hỏi han đến. Anh không hỏi tôi thức cả đêm có mệt không, anh thản nhiên nhìn những quầng thâm và đôi mắt đỏ au của vợ mà không mảy may suy nghĩ.
Bất giác, tôi lặng lẽ rơi nước mắt, tôi cô đơn và lẻ loi trong chính căn nhà của mình, trong mối quan hệ với chồng và cả nhà chồng tôi nữa. Phải chăng, lấy một người yêu thương mẹ rất nhiều như chồng tôi, vốn dĩ là một sai lầm?