Bây giờ thì tôi tin có quả báo. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là tôi vui mừng khi người khác gặp bất hạnh.
Hôm giỗ đầu mẹ anh, thấy hai cha con Trung dắt díu nhau về, tôi bỗng mủi lòng dù vết thương mà anh gây ra cho tôi vẫn chưa lành miệng. Tôi rất muốn nói với anh những lời cay độc nhưng khi nhìn bộ dạng của anh thì tôi không đành lòng.
“Anh bây giờ cực lắm, phải vừa trông mẹ, vừa trông con, nhiều lúc phát khùng luôn”- Trung than thở. Tôi im lặng bởi thật sự không biết phải chia sẻ thế nào... Đối với tôi bây giờ anh chẳng còn có ý nghĩa gì, đúng hơn anh là thủ phạm khiến tôi chai sạn, không thể nào mở lòng với bất cứ người đàn ông nào khác...
... “Nói cho đơn giản là anh không còn yêu em nữa. Cứ nghĩ thời gian xa cách sẽ làm dầy thêm nỗi nhớ, làm cho tình yêu thêm vững bền qua thử thách, làm cho lòng người gắn kết với nhau như thể đá vàng... nhưng rốt cục không phải vậy. Đơn giản là xa mặt cách lòng. Trái tim anh đã hướng về người khác”.
Trung viết cho tôi như vậy. Anh không bắt máy khi tôi gọi điện thoại dù tôi có viết cho anh rằng chỉ muốn nghe tiếng anh một lần sau cuối. Anh mail cho tôi bảo rằng, sính lễ mà ba má anh cho tôi hồi làm lễ đính hôn anh không đòi lại. Tôi cứ giữ để làm kỷ niệm. Xem như anh đền bù cho tôi 3 năm chờ đợi, 3 năm tuổi thanh xuân...
Bố mẹ đã cảnh cáo tôi gần gũi người đàn ông như anh (Ảnh minh họa)
Tôi bảo tôi sẽ giữ để chờ anh về, chờ được gặp mặt anh để nói những điều cần nói và trả lại anh để lòng tôi thanh thản. Với tôi, tình yêu và sự chờ đợi không thể định giá. Và tính từ khi tôi biết anh, yêu anh không chỉ là 3 năm.
Cuối cùng thì anh cũng bắt máy. Tôi nhớ nguyên văn lời anh nói với tôi như thế này: “Xin lỗi em. Yêu và không yêu là chuyện của trái tim... 3 năm xa cách, anh không còn thấy nhớ thương em, không còn mong muốn gặp lại thì can cớ gì phải ép uổng con tim? Tận đáy lòng mình, anh mong em tìm được người phù hợp với em hơn anh và mong em hạnh phúc”.
Tôi mím chặt môi để không khóc dù lòng tôi tan nát. Không phải tôi hối tiếc mà vì tôi nghĩ con người sao quá bạc bẽo. Tôi quen anh khi chúng tôi cùng tham dự một trại hè thanh niên tiên tiến ở Hà Nội; trở về Sài Gòn, anh nói yêu tôi và thề thốt sẽ đi cùng tôi 100 năm trong cuộc đời này. Tôi yêu anh và cho anh tất cả những gì tươi đẹp nhất mà một người con gái có thể có được. Trong suốt những năm tháng ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, anh có thể quên tôi...
Vậy mà 3 năm anh trở ra Hà Nội công tác, mọi thứ đã đổi thay. Trái tim anh đã chạy theo người con gái khác trong một khoảnh khắc tôi quá chủ quan tin rằng, tình yêu là điều thiêng liêng cao cả nhất trong cuộc đời này. Thì ra, nó không bất di, bất dịch như tôi nghĩ...
Tôi về gặp ba mẹ anh để nói rõ sự tình. Mẹ anh khóc rồi bảo: “Trời cao có mắt con à. Mẹ xin lỗi vì đã đẻ ra thằng con bất nghĩa”. Tôi an ủi mẹ anh, rằng chúng tôi có duyên mà không có nợ. Bà khóc và khuyên tôi hãy quên Trung đi để tìm hạnh phúc cho mình vì tôi không còn trẻ nữa... Tôi gục đầu vào lòng bà, cố tìm một chút hơi ấm tình thân mà tôi biết từ nay sẽ không còn nữa.
Đó là chuyện của 5 năm về trước. Giờ mẹ anh không còn. Bà bị tai biến nằm một chỗ ngay trong ngày đám cưới Trung và mới mất cách nay 2 năm. Có một điều mà tôi không lý giải được hoặc nếu có thì chỉ biết trông chờ vào chuyện tâm linh. Hôm đám tang mẹ anh, hai vợ chồng Trung về lo đám nhưng buổi tối lại quay ra thị xã ngủ ở khách sạn. Nghe đâu vợ anh than phiền đám tiệc ồn ào, xô bồ không ngủ được. Còn Trung thì lại bảo vợ anh sợ ma, không dám ngủ ở nhà có người chết nên anh phải đưa vợ ra thị xã ngủ. Riêng tôi lại nghĩ sự có mặt của mình trong đám tang khiến họ khó chịu nên phải tránh đi.
Giờ tôi không biết thoát ra bằng cách nào (ảnh minh họa)
Sáng hôm sau trên đường quay lại, xe của Trung tránh một con chó chạy ngang đường nên tông vào dãi phân cách. Vợ anh bị gãy chân và chấn thương sọ não phải sống đời sống thực vật từ đó đến giờ...
“Đôi khi anh nghĩ mình phải gánh lấy kết cục bi thảm như hôm nay là do những gì mình đã gây ra trước đây. Sau khi mẹ bé Ti bị nạn, đường công danh của anh cũng lận đận. Nhiều khi nửa đêm anh ngồi khóc một mình. Không biết còn có thể chịu đựng đến bao giờ...”- Trung gục đầu lên bệ cửa. Tôi thấy vai anh rung rung.
Tôi nói với Trung là con người ta sống trên đời cần phải biết đến hai chữ nhân nghĩa. Tôi không thể tha thứ cho anh nhưng nếu anh cần, tôi có thể giúp anh chăm sóc, dạy dỗ cô con gái tội nghiệp của anh. Cháu thật đáng thương vì đã không được sống trong vòng tay mẹ khi chưa tròn 1 tuổi. “Anh rất biết ơn em vì điều đó”- giọng Trung nghèn nghẹn.
Vậy là tôi trở thành mẹ nuôi của con anh. Tôi đón cháu về ở hẳn với mình để anh rảnh tay, rảnh chân chăm sóc vợ. Thế nhưng, lấy cớ đến thăm con gái, anh lại thường xuyên lui tới nhà tôi. Mấy đứa em tôi cảnh báo: “Chị coi chừng ảnh có ý đồ đen tối với chị”. Ba tôi thì im lặng quan sát một thời gian rồi bảo: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời nghen con”. Trong khi đó, bạn bè tôi lại thẳng thắn can ngăn: “Đừng có dính líu tới thằng cha ấy có ngày lại khóc hận như lần trước”.
Tôi không biết nghe ai. Thật sự tôi thấy lòng không còn rung động trước Trung. Thế nhưng tôi vẫn quan tâm đến cha con anh, thậm chí lo lắng cho cả vợ anh. Tôi luôn cầu mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra, mong vợ anh sẽ tỉnh dậy. Thế nhưng điều đó gần như không thể.
Và giờ đây, tôi đang mắc kẹt trong chính suy nghĩ của mình. Tôi không biết phải thoát ra bằng cách nào...