Nghe em trai nói thế, các chị vui lắm, ủng hộ nhiệt tình, còn mặt tôi nóng bừng bừng muốn nói ra bức xúc của mình ngay lập tức nhưng tính sĩ diện của chồng rất lớn, sợ bị bẽ mặt, anh sẽ về trút hết giận lên đầu vợ.
Chồng lái xe, vợ là nhân viên bán hàng, thu nhập của chúng tôi không cao lắm. Mẹ chồng muốn tôi sinh thêm đứa thứ 2 cho con có chị em nhưng tôi chỉ dừng lại ở một con để nuôi dạy cho tốt.
Để có khoản tiết kiệm 1 tỷ sau 9 năm cưới nhau, tôi đã phải chi tiêu tằn tiện, mỗi khi mua thứ gì cũng phải cân nhắc đắn đo rất lâu mới dám xuất tiền. Quần áo của tôi và con gái toàn là đồ đi xin, tôi hiếm khi bỏ tiền ra mua đồ.
Người ta mua hết sữa hộp, rồi sữa thùng bồi dưỡng cho con, còn tôi chỉ có cơm rau cho con ăn. Đồ chơi của con tôi toàn là đồ của đứa bé nhà hàng xóm xài rồi mang qua cho.
Vì muốn thuê phòng trọ giá rẻ, tôi đã phải thuê ở ngoại thành, cách nơi làm việc của tôi 20 cây số, sáng nào tôi cũng đi làm sớm hơn 1 tiếng đồng hồ so với đồng nghiệp.
Mẹ nằm viện nửa tháng, các anh chị biếu bà 10 triệu, còn tôi cân nhắc mãi mới dám rút 1 triệu biếu. Dù bố mẹ tôi nghèo khó nhưng thương tôi khổ nên lần nào về quê ngoại, mẹ dúi cho con gái vài triệu đi đường.
Chồng thì hết hội bạn này đến hội bạn kia, tháng nào anh cũng đi ăn nhậu với họ. Tôi từ ngày lấy chồng không còn người bạn nào nữa. Trong một lần họp lớp cấp 3, mọi người đều tham gia đầy đủ, chỉ thiếu mỗi tôi.
Mỗi khi mua thứ gì cũng phải cân nhắc đắn đo rất lâu mới dám xuất tiền. (Ảnh minh họa)
Tuy lớp trưởng đã cho tôi vào nhóm, hằng ngày mọi người nhắn gì tôi đều đọc hết nhưng không bao giờ đáp lại. Tôi rất muốn gặp lại bạn học nhưng sợ tốn tiền nên đành phải từ bỏ ý nghĩ họp hội lớp.
Trong khi tôi cố gắng sống tiết kiệm hết mức có thể thì chồng lại sống rất phóng khoáng. Lương tháng 14 triệu nhưng chỉ đưa vợ một nửa, phần còn lại giữ để chi tiêu cá nhân.
Tiền anh thường chi vào việc ăn uống với bạn bè, tháng nào cũng sắm bộ quần áo xịn và biếu mẹ đẻ 2 triệu/tháng. Giá nhà có điều kiện, anh muốn chi tiêu hay biếu bà nội bao nhiêu thì không nói làm gì, đằng này nhà nghèo nhưng suy nghĩ của anh lúc nào cũng không muốn thua kém ai.
Tuần vừa rồi, về quê chơi, chị chồng nhắc khéo chúng tôi:
“Em là con trai duy nhất trong nhà, mảnh đất này trước sau cũng thuộc về các em. Chị nghĩ em nên bỏ ra một khoản tiền mua nhà cho mẹ, đừng để bà ở ngôi nhà cũ nhỏ nữa, người ngoài họ cười cho”.
Chồng tôi đáp ngay:
“Lần này em về quê cũng định bàn phương án xây lại nhà cho mẹ với mọi người. Em có 1 tỷ tiết kiệm, tháng tới đến hạn rút, em sẽ lấy về làm nhà cho mẹ. Khi đó 2 chị gái hỗ trợ được bao nhiêu tiền thì tùy, còn không có em vẫn triển khai xây dựng”.
Trong khi tôi cố gắng sống tiết kiệm hết mức có thể thì chồng lại sống rất phóng khoáng. (Ảnh minh họa)
Nghe em trai nói thế, các chị vui lắm, ủng hộ nhiệt tình, còn mặt tôi nóng bừng bừng muốn nói ra bức xúc của mình ngay lập tức nhưng tính sĩ diện của chồng rất lớn, sợ bị bẽ mặt, anh sẽ về trút hết giận lên đầu vợ.
Ki cóp mãi mới được số tiền 1 tỷ, tôi dự định sẽ vay bạn bè anh em mỗi người một ít nữa để mua căn hộ chung cư. Vậy mà giờ đây chồng lại muốn mang hết về xây nhà cho bà nội, tôi không hiểu anh nghĩ gì nữa. Nhờ công của vợ mới có số tiền đó, vậy mà anh không bàn bạc gì cả, tự tiện quyết định phương án sử dụng tiền là sao.
Trong lúc đầu óc tôi đang quay cuồng nghĩ cách đối phó với chồng thì mẹ chồng bất ngờ lên tiếng:
“Mẹ già rồi, ở trong nhà nhỏ quen rồi, không cần xây sửa lại gì cả. Mẹ rất cảm ơn tấm lòng của vợ chồng con út. Các con ở thành phố nhiều năm chưa mua được nhà, mẹ nghĩ con nên dùng số tiền đó mua một căn hộ trả góp đừng phung phí tiền rồi cả đời phải ở trọ đó con”.
Những lời mẹ chồng nói làm tôi vỡ òa hạnh phúc, thầm cảm ơn bà, nếu không có lời nói của mẹ thì chắc vợ chồng tôi ra tòa không biết chừng.