Nhẩm tính cũng đã nửa năm rồi tôi không về chơi thăm mẹ. Hôm sau cuối tuần được nghỉ, tôi xin phép mẹ chồng và chồng để đưa con gái về nhà đẻ. Mẹ chồng lập tức từ chối thẳng thừng.
Tôi và chồng đến với nhau qua mai mối. Thời gian tìm hiểu không dài, chỉ có 4 tháng quen nhau là chúng tôi đã làm đám cưới. Chính bởi vậy mà tôi mới ngẩn ngơ khi ngày đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng tuyên bố rất nhiều quy tắc.
Một trong những quy tắc ấy chính là hạn chế tuyệt đối về thăm nhà mẹ đẻ. “Lấy chồng hưởng phúc nhà chồng cho nên phải toàn tâm toàn ý với gia đình chồng”, bà đã nói như vậy. Chồng tôi cũng đồng tình. Tôi chỉ có một thân một mình nên không thể cãi lại được.
Năm tôi đi lấy chồng là em trai cũng bước vào đây học. Thằng bé học đại học xa nhà, một, hai tháng mới về thăm mẹ. Có lúc lâu hơn vì nó bận học hành và làm thêm kiếm tiền trang trải học phí đỡ đần mẹ. Bố tôi mất lâu rồi, mẹ thì cũng đã cao tuổi, tôi kết hôn thành ra bà chỉ còn một mình thui thủi.
Năm tôi đi lấy chồng là em trai cũng bước vào đây học. (Ảnh minh họa)
Khoảng cách giữa nhà chồng tôi với nhà đẻ nào có xa xôi gì, chỉ 20 cây số. Như người ta thì một tháng về thăm mẹ đôi lần vẫn dễ dàng. Thậm chí nhiều người đi làm xa nhà từng ấy cây số mà vẫn sáng đi, tối về. Riêng tôi lấy chồng 3 năm nay, mỗi năm chỉ được về ngoại duy nhất một lần, đó là vào dịp giỗ bồ tôi. Sáng về thì chiều phải đi ngay, còn không được ngủ qua đêm.
Thương nhớ mẹ và em, uất ức tủi thân nhưng tôi cũng chỉ còn cách chấp nhận để giữ gia đình được yên ấm. Nhà cửa lục đục thì người khổ nhất sẽ là con gái tôi. Mỗi lúc nhớ mẹ, tôi chỉ biết gọi điện về cho bà, nghe bà nói vẫn khỏe, mọi chuyện vẫn ổn thì yên tâm.
Tuần trước, đêm muộn mà tự dưng tôi thấy nóng ruột vô cùng, bèn nhấc máy gọi cho mẹ. Một lúc lâu sau mới thấy mẹ nghe máy, hỏi mẹ được vài câu thì bà luôn miệng bảo không có chuyện gì rồi giục tôi đi ngủ. Tôi cũng chào mẹ nhưng lại quên không ngắt máy, để rồi đau đớn khi nghe được những cơn ho quặn ruột gan của mẹ. Vậy ra mẹ tôi bị ốm nhưng không nói cho các con biết.
Nhẩm tính cũng đã nửa năm rồi tôi không về chơi thăm mẹ. Hôm sau cuối tuần được nghỉ, tôi xin phép mẹ chồng và chồng để đưa con gái về nhà đẻ. Mẹ chồng lập tức từ chối thẳng thừng. Đối với bà thì con dâu về nhà đẻ một năm một lần đã là nhân nhượng. Chồng tôi cũng bảo mẹ vợ ốm qua loa chứ đâu phải ốm nặng gì mà cần về thăm.
Sau đó mọi người ra ngoài, họ sợ tôi lén đi nên khóa chặt cổng cầm chìa khóa theo. Ngày hôm đó tức nước vỡ bờ, tôi đã trèo tường ra ngoài rồi gọi xe về nhà thăm mẹ đẻ. Tất nhiên là tôi bế cả con theo.
Thực sự tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, cuộc hôn nhân như thế này thì tôi không cần nữa. (Ảnh minh họa)
Về nhà, mở cửa vào phòng mẹ, nhìn bà nằm trên giường xanh xao, gầy guộc và cô đơn mà tôi trào nước mắt ân hận xót xa. Vào phòng bếp, mở lồng bàn cơm, trên mâm cơm chẳng có gì, có đĩa rau luộc nhạt nhẽo và cơm khô khốc trong nồi. Cả cuộc đời bà nuôi con cái khôn lớn trưởng thành, đến bây giờ già cả lại phải chịu cảnh cô đơn. Tôi đi lấy chồng đâu phải đi làm nô lệ, tôi được như ngày hôm nay là nhờ có mẹ, tại sao lại không cho tôi về thăm bà?
Tối ấy tôi ngủ lại nhà mẹ, chồng gọi điện gào lên bắt tôi phải về xin lỗi chịu tội với mẹ chồng. Tôi bảo sẽ ở lại với mẹ vài hôm, anh ta không chịu, đùng đùng đòi ly hôn. Giọt nước làm tràn ly, tôi đồng ý chia tay luôn khiến chồng tím tái mặt mày.
Thực sự tôi đã chịu đựng quá đủ rồi, cuộc hôn nhân như thế này thì tôi không cần nữa. Tôi sẽ đưa con về sống với mẹ, chăm sóc bà và để bà được bế bồng cháu ngoại. Mẹ thì chỉ có một, chồng tốt mới đáng quý chứ chồng tồi và nhà chồng khắt khe vô lý thì thiết nghĩ chỉ nặng nợ!