Người phụ nữ bạo bệnh bị chồng bỏ vì tội… không biết đẻ!

Ngày 06/07/2014 20:11 PM (GMT+7)

Một lần đi khám ở bệnh viện, chị Hường được bác sĩ cho biết sau này không thể sinh con. Mang theo nỗi bi quan, chị đã định sẽ sống đơn thân cho quên ngày tháng. Nhưng rồi số phận run rủi, chị được một người đàn ông ngỏ lời yêu.

 Mong có được bờ vai nương tựa, chị chấp thuận theo người đó. Ngờ đâu khi biết chị không thể sinh con, gã chồng bạc ác đã quay sang đánh đập, xua đuổi vì tội… không biết đẻ.

Người phụ nữ bạo bệnh bị chồng bỏ vì tội… không biết đẻ! - 1

Chị Hường đang được điều trị tại bệnh viện. Ảnh TG

Không thể sống với người chồng bội bạc, chị phải ra đi, bắt đầu chuỗi bi kịch chưa có hồi kết.

Bị chồng đuổi đi vì tội… không biết đẻ

Chị là Võ Thị Hường (SN 1966, quê tại Nghệ An), hiện đang nằm điều trị bệnh ung thư máu tại Bệnh viện quận Thủ Đức (TP.HCM). Người phụ nữ bất hạnh nhiều năm nay được các cán bộ y bác sĩ bệnh viện kể vanh vách về “tiểu sử” khốn khổ. Bởi lẽ, thời gian chị nằm viện nhiều hơn ngoài đời, đến nay chị còn thuộc nằm lòng tên tuổi từng cán bộ ở đây. Chúng tôi vô tình biết đến chị qua một đoàn từ thiện, khi đoàn này đi làm công tác hỗ trợ cho những hoàn cảnh nghèo. Với thông tin sơ bộ, chị đang mang căn bệnh ung thư máu quái ác nếu không được điều trị chắc chắn sẽ chết. Chị đơn độc vì người thân ruồng bỏ, trong khi chỉ có một người dưng cùng quê đồng cảm đứng ra tự nguyện chăm sóc. Khi biết đoạn đời đầy những bất hạnh của chị, nhiều người không cầm nỗi nước mắt.

Bác sĩ Nguyễn Triệu Vũ (Trưởng khoa Ngoại Ung bướu, người trực tiếp điều trị cho chị Hường) (ảnh trên) cho biết: Ung thư da là một bệnh khá phổ biến ở người lớn, bản thân người bệnh này nếu được phát hiện sớm thì rất dễ điều trị. Tuy nhiên, đối với trường hợp chị Hường, điều trị tương đối khó khăn do bệnh nhân đã bị sẹo bỏng co rút hơn 17 năm nay gây thương tật nên phải mổ. Da sẹo đã bị xơ hóa nên vết thương rất khó lành. Chị Hường đã được phẫu thuật tạo hình tách dính và ghép da cho. Bác sĩ Vũ còn cho biết thêm, hiện tại mắt bên trái của chị Hường đã bị hỏng, vết mắt đã chuyển sang ác tính. Bởi vậy, khi tiến hành mổ lần hai có thể gây nguy hiểm tính mạng vì việc xử lý phức tạp, cần da ghép ở chỗ khác và nếu mắt bị hư thì phải thay mắt giả

Nhắc lại quá khứ đoạn đời buồn tủi, chị Hường chưa nói, nước mắt đã chực trào: “Tôi quê ở huyện Nghĩa Đàn (tỉnh Nghệ An). Hồi nhỏ, nhà nghèo nên không được học hành tới nơi tới chốn. Năm 18 tuổi, trong một lần đi gánh nước qua cầu, tôi chuếnh choáng trượt chân té ngã ngất xỉu. Người nhà đưa tôi lên bệnh viện huyện cầm máu nhưng không được, rồi tôi được chuyển lên bệnh viện tuyến trên. Một thời gian sau, bệnh mới được chữa lành nhưng bác sĩ cho biết, sau này tôi khó có thể sinh đẻ. Tôi buồn lắm, nghĩ đời mình coi như sống đơn thân kẻo làm người khác khổ lây. Nhưng rồi có người đàn ông cùng quê tha thiết ngỏ lời yêu thương nên tôi đã suy nghĩ lại”.

Đó là năm chị Hường 24 tuổi, người đàn ông ấy bảo yêu thương chị thật lòng và muốn che chở cho chị đến lúc đầu bạc răng long. Rồi một đám cưới đạm bạc được tổ chức, chị theo chồng trong nỗi thấp thỏm, hy vọng sẽ có con. Ba năm trôi qua, chị vẫn không sinh con. Hỏi ra biết sự tình, người chồng đã đánh chửi chị không thương tiếc: “Chồng tôi chửi đã biết không thể có con vậy mà còn kết hôn để hủy hoại cả tương lai người ta. Từ đó, gia đình nhà chồng cố tình gây mâu thuẫn hoặc đuổi đi. Rồi một hôm có người làng bên qua nhỏ to với mẹ chồng tôi rằng, về bảo con trai bỏ vợ đi và hứa sẽ gả con gái họ cho. Vậy là, tôi bị đánh, bị chửi, bị đuổi đi. Biết không thể sống chung được nữa, tôi ôm mấy bộ quần áo cũ về nhà mẹ đẻ”.

Thấy chị Hường bị nhà chồng đuổi, những người thân của chị không thông cảm còn thêm hắt hủi vì sợ trách nhiệm “cưu mang”. Chị Hường kể: “May mà khi đó, bố tôi vẫn còn sống nên anh em trong nhà dù không muốn tôi về thì cũng đành chịu. Một thời gian sau bố tôi mất, gia cảnh lại khó khăn nên tôi khăn gói vào tỉnh Lâm Đồng làm thuê”. Oái ăm thay, căn bệnh cũ tưởng chừng như đã biến mất mấy năm thì nay lại tái phát. Trong một lần đầu óc choáng váng, quay cuồng chị cố bưng nồi cám heo đang sôi sùng sục trên bếp xuống thì bị ngã, mặp úp vào nồi. Người thân phát hiện, đưa chị xuống Bệnh viện Chợ Rẫy, ròng rã mấy tháng trời vết thương mới lành. Ra viện, mất hết khả năng lao động chị trở về quê Nghệ An sống nhờ người thân.

Về lại quê hương, chị Hường sống cùng người mẹ già hơn 80 tuổi trong căn nhà ọp ẹp, hai con người khốn khổ cùng nương tựa nhau. Anh em ruột đã có gia đình riêng và hoàn cảnh khó khăn nên cũng chẳng giúp được gì. Ngày ngày, người dân xóm lại bắt gặp hình ảnh chị Hường với thân hình còm cõi ra đồng làm ruộng lúa. Năm 2001, nhờ người quen giới thiệu ở trung tâm chăm sóc người khuyết tật, chị được hưởng chế độ người tàn tật và ngày ngày đi bán tăm tre khắp làng quê.

Những đồng tiền ít ỏi từ việc bán tăm tre không đủ để trang trải cuộc sống nơi miền quê nghèo, chị đành nhờ anh em chăm sóc mẹ rồi quay vào miền Nam mưu sinh. Trong một lần đang lang thang bán tăm dạo, chị may mắn được gặp sư cô ở chùa Diệu Pháp (Đồng Nai). Sau lần trò chuyện, vị sư cô cảm thông cho số phận hẩm hiu của chị nên đồng ý cho về chùa nương thân. Nhưng cuộc sống tịnh tâm nơi cửa chùa cũng chỉ kéo dài được thời gian ngắn, khi tương lai xám xịt vẫn đeo bám.

Vào khoảng đầu tháng 2/2014, đang yên lành thì chị phát hiện cơ thể mình nổi mụn. Trên tay nổi một cái mụn nhỏ, dần dần sùi lên bằng nắm tay rồi bung ra chảy máu, khiến chị rất đau đớn. Nhà chùa thương tình, trích tiền công đức đưa chị đi khám. Cầm trên tay kết quả khám bệnh bác sĩ, chị như chết sững. Chị bị bệnh ung thư da. Đó là bệnh “nhà giàu”, rất tốn kém, có chữa chưa chắc đã khỏi. Nhưng rồi để có chi phí thuốc thang, bất kể bạo bệnh, chị lại lê tấm thân khắp nơi đi bán tăm tre.

Sống nhờ lòng tốt người dưng

Người phụ nữ bạo bệnh bị chồng bỏ vì tội… không biết đẻ! - 2

Căn bệnh ung thư hành hạ chị Hường. Ảnh TG

Rồi bệnh tật lại một lần nữa quật ngã chị trên đường đi bán tăm tre. Lần đó, chị được đưa vào Bệnh viện Thủ Đức điều trị. Tháng ngày nằm viện, bệnh tật hoành hành, thân hình lở lói, khô héo, khuôn mặt biến dạng khủng khiếp, một mắt chị đã bị mù. Nhiều đêm nằm trên giường bệnh, chị vừa quằn quại đau đớn, lại tủi thân. Rồi trong lúc tứ cố vô thân, chị được một người dưng đồng cảm tự nguyện giúp đỡ. Chị là Nguyễn Thị Nhâm (ngụ phường Hiệp Bình Phước, Q. Thủ Đức, TP.HCM), đồng hương Nghệ An. Chị Hường kể: “Hôm ấy, tôi đang đi bán tăm ở Vũng Tàu thì khối u phát tác đau đớn và chảy máu quá nhiều. Vì thế, tôi đã phải lên xe về TP. HCM. Khi đến bến xe miền Đông, tôi chẳng biết đi đâu về đâu. May mắn lúc đó, tôi gặp được chị Nhâm”. Còn chị Nhâm chia sẻ: “Gặp dì Hường ở bến xe khi tay máu đang chảy đầm đìa, tôi đưa dì về nhà, cứ nghĩ vết thương chỉ cần khâu lại đợi đến thứ hai đưa vào bệnh viện. Nhưng không ngờ, hai ngày ở nhà tôi, dì ấy chỉ ngồi ở trong nhà vệ sinh vì máu ở khối u trên tay cứ chảy không thể cầm”.

Từ ngày chị Hường nhập viện, mỗi ngày chị Nhâm đến viện một lần để đưa cơm và giúp chị tắm rửa. Ngày ngày trên giường bệnh, chị vẫn ngóng đợi người nhà đến thăm nhưng điều mong mỏi ấy rồi cũng trở nên vô vọng. Chị Hường tâm sự: “Cách đây không lâu vợ chồng anh họ ở trên Lâm Đồng có xuống viện thăm tôi được hai ngày nhưng vì công việc bận rộn nên họ phải về. Còn anh em ruột ngoài quê nhà xa lại không có điều kiện nên không thể vào với tôi. May mắn nhờ cháu Nhâm và các y, bác sĩ trong bệnh viện mà tôi mới sống được đến giờ, tôi cảm kích lắm. Tôi chỉ mong sớm lành bệnh để còn có sức đi làm kiếm tiền xây căn nhà nhỏ bé để cùng bà mẹ già có chốn đi vào đi ra tránh mưa nắng”.

Mong các nhà hảo tâm hỗ trợ

Do hoàn cảnh éo le bên cạnh được hưởng bảo hiểm y tế đồng thời sự giúp đỡ một phần kinh phí từ khoa ngoại ung bướu bà Hường còn cần thên khoản chi phí cho những lần phẫu thuật về sau. Mọi sự hỗ trợ xin liên hệ số điện thoại: 0966.454.801 bệnh nhân Võ Thị Hường ở khoa ngoại ung bướu bệnh viện quận Thủ Đức, số 29, khu phố 5, đường Phú Châu, phường Tam Phú, Thủ Đức, TP.HCM.

Theo Lê Thoa (Gia Đình & Xã Hội)

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tin hot