Đặt tên con là An Nhiên với ước mơ cuộc đời con sẽ bình yên và suôn sẻ, thế nhưng, cô bé có đôi mắt sáng và thông minh ấy lại gánh chịu nỗi đau bệnh tật khi mới chỉ vừa tròn 2 tuổi.
Lập gia đình cùng một nam đồng nghiệp tại bệnh viện khi ở độ tuổi đẹp nhất của đời mình, nữ điều dưỡng Nguyễn Thị Ánh Ngọc (26 tuổi, ngụ Kiên Giang) đã từng mơ về một hạnh phúc viên mãn khi đứa con đầu lòng của chị - bé An Nhiên chào đời. Thế nhưng niềm hạnh phúc của gia đình nhỏ chưa kịp hình hài thì đã chực vỡ tan khi An Nhiên lên một tuổi.
“Sau một cú té đập đầu vào thành giường, bé An Nhiên nhập viện và được bác sĩ yêu cầu xét nghiệm máu vì phát hiện bất thường. Kết quả con gái tôi bị bệnh cầu cấp dòng tuỷ M7. Bác sĩ nói 10 bé mắc thì chỉ 3 bé qua khỏi. Nghe xong, tôi quỵ ngã ngay trước cửa phòng”, chị Ngọc kể lại.
Từ đó, 2 vợ chồng nghỉ hẳn cả việc làm ở bệnh viện và bắt đầu hành trình đi tìm sự sống cho con.
6 toa hoá chất kéo dài 8 tháng cũng cuốn đi hết tất cả vốn liếng dành dụm của 2 vợ chồng trẻ và kèm thêm món nợ vài trăm triệu đồng. “Sau đó, con khỏe được 6 tháng thì lại tái bệnh. Nhiều khi tôi tự trách mình vì sinh ra con để con mang thêm nhiều đau khổ như vậy. Tại sao không phải ai khác mà lại là con tôi?”, người mẹ tội nghiệp dằn vặt.
Món nợ của đợt hoá trị trước chưa kịp trả xong thì những món nợ khác lại ập đến. Tháng 4/2019, An Nhiên lại phải nhập viện, nợ chồng nợ. Hai vợ chồng trẻ lại phải gồng mình trên hành trình tìm lại sự sống cho con.
Bé An Nhiên hồn nhiên và tinh nghịch.
Sau thời gian chạy chữa tại TP.HCM, các bác sĩ gọi vợ chồng chị Ngọc vào phòng bệnh và thông báo từ chối điều trị tiếp cho An Nhiên vì lí do: Bệnh của bé đã quá nguy kịch và sẽ không thể sống quá 30 ngày. Thương con, 2 vợ chồng lại tiếp tục vay mượn, cầu cạnh khắp nơi để mang con qua Bắc Kinh với hy vọng níu giữ lại sự sống mong manh cho đứa con gái duy nhất của mình. Tại đây, bức thư của chị gửi đến con đã gây xúc động mạnh trong cộng đồng mạng.
Dưới đây là toàn bộ bức thư chị Ngọc gửi tới cô con gái bé nhỏ - An Nhiên:
“Con gái yêu của mẹ!
Bây giờ mẹ mới có chút thời gian rảnh để viết đôi lời tâm sự về chặng đường mà cả gia đình mình đã đi qua. Quả thật, với mẹ, chắc cả cuộc đời này không thể quên được thời gian này. Với mẹ nó kinh khủng lắm con à!
Cái ngày mà con té ngã, lòng mẹ đã nát như tương. Không biết con gái của mẹ sẽ thế nào? ra sao?... Vừa bồng con, mẹ vừa ngã quỵ. Nhưng với bản năng của người làm mẹ, mẹ đã bồng con một mạch đi thẳng vào bệnh viện. Không biết lúc đó mẹ đi như thế nào nữa, hình như mẹ là siêu nhân con gái ạ.
Vào đến bệnh viện con khóc, mẹ cũng khóc, cả gia đình ta đều khóc. Khóc vì hạnh phúc là con không sao cả. Lúc đó mẹ mới biết đôi bàn chân của mẹ đã rỉ máu. Mẹ đau lắm nhưng không kêu.
Mẹ bình thường cho đến khi nhận được tin sét đánh. Có phải đây là sự thật: CON BỊ UNG THƯ. Mẹ không tin đó là sự thật. Cầm kết quả trên tay mà mẹ cứ hỏi đi hỏi lại bác sĩ liệu có sự nhầm lẫn gì ở đây hay không? Sao con gái mẹ lại bị như vậy. Mẹ không tin, không tin, không tin.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật con gái ạ! Không muốn tin mẹ cũng phải tin thôi. Mẹ thật sự thêm một lần nữa ngã quỵ. Nhưng Mẹ không rơi giọt nước mắt nào trước mặt con. Mẹ không dám khóc. Nếu con gái mẹ nhìn thấy nước mắt của mẹ thì liệu An Nhiên của mẹ có vui không?
Mẹ muốn khóc, muốn khóc rất nhiều nhưng mẹ không thể. Mẹ không muốn con phải nhìn mẹ bằng ánh mắt khó hiểu.
Thế là mẹ đi tìm câu trả lời vì sao đem con đến thế giới này mà không cho con được sức khỏe như bao bạn nhỏ khác.
Chị Ngọc yêu và thương con bằng tất cả mạng sống của mình.
Mẹ đi hỏi hết người này đến người khác. Liệu có cách nào để cứu con gái của mẹ hay không? Nhưng nhận lại là sự lắc đầu. Đây là căn bệnh còn hơn cả HIV. HIV thì người ta còn sống được như người bình thường, chứ còn ung thư thì thân xác của con luôn bị hành hạ bằng hóa chất rồi kháng sinh.
Mẹ không đầu hàng trước số phận, chắc chắn sẽ có một hướng đi nào đó tốt và mẹ có thể cứu con, đem con trở lại là một đứa trẻ bình thường. Mẹ tìm trong vô vọng. Mẹ khóc rất nhiều vì không có ai nhận con cả, mà có thì cũng chỉ là duy trì sự sống mà thôi. Lần này thì mẹ ngã quỵ thật sự. Mẹ không còn sức nữa, mẹ không muốn con phải bị hành hạ bằng hóa chất và những cơn đau.
Rồi trời không phụ người, không phụ gia đình chúng ta. Một tia sáng lóe lên. Mẹ nghe nói nếu ra nước ngoài thì bệnh con có thể chữa được. Nhưng mà nhìn quanh trong gia đình của mình có cái gì đáng giá đâu. Căn nhà cấp 4 xập xệ của ông bà mà gia đình mình đang nương nhờ thì bán được bao nhiêu đây. Mà bán đi thì ông bà đã già rồi sẽ ở đâu. Mẹ nhiều lần thử hỏi tại sao gia đình mình cứ mãi nghèo như vậy. Bố và mẹ đã bàn tính sẽ bán nhà để tìm sự sống cho con. Nhưng mà không được bao nhiêu, mẹ phải làm sao đây?
An Nhiên và mẹ đang ở một nơi rất xa điều trị bệnh với hy vọng phép màu diệu kỳ xảy ra.
Mẹ đã thức trắng đêm. Những lúc nhìn con ngủ là mẹ lại muốn con cứ mãi ngủ như thế. Không còn nghe tiếng con khóc vì kim tiêm, vì hóa chất. Nhìn con ngủ mà bình yên đến lạ. Mẹ mong sao ngày mai thức dậy con sẽ nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi con không còn đau nữa”.
Những lần như thế mẹ chỉ mong sẽ gánh lấy nỗi đau cho con. Bố mẹ cứ thử đi vay mượn. Mà con số 6 tỷ cả cuộc đời của bố mẹ thậm chí cả dòng họ mình gom lại 1 tỷ cũng không có huống gì con số đó.
Thế là mẹ lại bỏ hết mọi sĩ diện. Mẹ đi nhắn tin cho tất cả các nhóm thiện nguyện. Hàng đêm con ngủ là mẹ lại tìm tòi các cha mẹ hay giúp đỡ những bạn như con. Mẹ đăng tải lên mạng xã hội và tìm cầu sự giúp đỡ.
Có nhiều người nói "con như người bình thường chứ có đau ốm gì đâu, sao lại đem con mình để kiếm tiền". Mỗi lần như thế là mẹ lại nghĩ hay là thôi chấp nhận số phận. Nhưng mà nhìn con mẹ lại không đành lòng. Một lần nữa bản năng làm mẹ lại trỗi lên. Mặc kệ sự gièm pha của xã hội, miễn sao con có thể sống, làm trâu làm ngựa cho người ta cưỡi mẹ cũng cam tâm!
Mẹ ngày đêm cầu nguyện hãy cho mẹ đưa con đi đến hết chặng đường. Hãy cho mẹ tinh thần thép để có thể vượt qua tất cả.
Mọi sự nỗ lực của gia đình mình cũng đã được đền đáp xứng đáng. Mẹ thấy cuộc đời con như được sinh ra lần thứ 2. Con không phải là con của mẹ nữa mà là của cả xã hội, của cả cộng đồng.
Mẹ thấy có những bạn là sinh viên nhịn ăn nhịn tiêu hoặc là những cha mẹ làm công nhân với đồng lương ít ỏi của mình cũng gửi cho con 20-50 nghìn đồng .
Mẹ không biết nói thế nào con à. Chỉ thầm cảm ơn trời phật đã không bỏ rơi gia đình mình. Đã nghe thấy lời cầu nguyện của mẹ.
Và bây giờ, mẹ với con đang ở nơi mà y học phát triển. Con vẫn nằm đó với khuôn mặt nhợt nhạt vì mệt. Hóa chất đã làm con mệt. An Nhiên của mẹ không còn xinh như lúc trước. Thay vào đó là một An Nhiên... Mẹ không biết phải nói sao nữa.
Đi đến lúc này là mẹ con đã hạnh phúc lắm rồi. Nhưng số phận lại một lần nữa trêu ngươi. Bác sĩ bảo con thuộc dòng M7 đó là một dòng hiếm, rất khó điều trị. Nếu muốn điều trị thì kinh phí đội lên rất cao và rất nhiều. Mẹ cứ tưởng rằng hạnh phúc đã mỉm cười. Nhưng không ai biết trước được chữ ngờ.
Ngay lúc này đây, mẹ không muốn ngủ con gái à. Mẹ sợ lắm. Sợ lúc ngủ dậy An Nhiên sẽ không còn bên mẹ. Mẹ chỉ muốn ngắm nhìn An Nhiên mãi thế này thôi.
Bắc Kinh hôm nay trời se lạnh. Nhưng lòng mẹ lạnh hơn con gái à”.