Sơn không biết giờ đây mối quan hệ giữa hai người là gì? Là vợ chồng, là vợ chồng đã ly thân, hay là chẳng còn gì cả? Cô và anh đang phải sống những ngày tháng khổ cực để đợi được ly hôn ư?
Lấy chồng tuổi 30 có phải là quá muộn? Quỳnh Anh, một cô gái đã ngập ngưỡng ở tuổi 30 quyết định lấy chồng trong gang tấc với chàng bác sĩ điển trai tên Sơn. Cả hai người đều chưa hề gặp nhau, họ cùng nhau đưa ra quyết định điên rồ dù trước đó họ là những người phản đối hôn nhân. Mâu thuẫn xảy ra ở ngay ngày đầu tiên khi Sơn bỏ lại Quỳnh Anh trong đêm tân hôn khiến cô cảm thấy cuộc sống của hai người quá khác nhau và cô hoang mang với sự bồng bột của mình. Trong lúc đó, Nguyên - một tay sát gái vừa hoàn thành trình học thạc sĩ bên Mỹ trở về và tấn công Quỳnh Anh dù biết cô đã có chồng. Những giằng có, tranh đấu giữa ba người diễn ra. Quỳnh Anh bị đẩy đến bước đường phải suy nghĩ nghiêm túc cho hôn nhân cả đời của mình. Liệu cô có tiếp tục ở lại bên người quá khác cô về mọi thứ là Sơn? Đón đọc truyện dài kỳ: Cưới người dưng vào lúc 19h00 từ ngày 21/11 tại mục Eva Yêu. |
Một sự buồn bã sâu kín dâng lên, Quỳnh Anh biết là Sơn đang giận cô, và cô đến đây cũng là một sự sai trái. Nhưng những lời anh nói lại giống như đao kiếm đâm sâu vào trái tim khiến cô đau nhói. Sao mà anh lại lạnh lùng đến thế, sao mà anh không giả vờ như cả hai vẫn còn yêu thương nhau với cô được hay sao?
- Anh không muốn đứng cạnh một người động một chút là lại đi hôn kẻ khác. Điều ấy khiến anh… ghê tởm.
Quỳnh Anh như bị hất văng ra khỏi Trái Đất, cô thấy mình như một sinh vật nào đó gớm ghiếc ngoài vũ trụ xuất hiện trước mắt anh. Anh nói anh thấy ghê tởm cô. Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ép cho giọt nước mắt đang trực trào chảy ngược vào bên trong.
"Em xin lỗi!" - Quỳnh Anh nghẹn ngào - "Nếu việc em xuất hiện ở đây làm anh khó chịu đến vậy thì em ngàn lần xin lỗi!"
Quỳnh Anh lấy cái túi rồi bước ra bên ngoài chào bố mẹ Sơn.
- Sắp ăn cơm rồi còn đi đâu nữa?
- Con xin lỗi, con có chút công chuyện ạ.
- Ăn xong đã.
- Dạ thôi chắc lúc khác con lại tới.
Quỳnh Anh vội vã chạy ra bên ngoài, Sơn ở trong bếp, nghe tiếng nói và bước chân cô xa dần. Hình như anh đã hơi nặng lời với cô, hình như là cô ấy đã đau lòng. Sơn bước ra ngoài, anh đột nhiên quỳ xuống khiến bố mẹ đều ngơ ngác nhìn nhau. Hôm nay Sơn về đây cũng là để nói rõ ràng với họ mọi chuyện:
- Bố mẹ, con và Quỳnh Anh sẽ ly hôn.
- Cái gì cơ?
- Bọn con đã quyết rồi, chúng con không thể nào sống chung được. Hôn nhân không có tình yêu là một tội ác.
Mẹ Sơn tần ngần một lúc rồi bắt đầu rơi nước mắt, bố nắm lấy tay bà, cả hai người đều im lặng. Vốn biết rằng cuộc hôn nhân này là một khó khăn, nhưng không ngờ nó lại kết thúc sớm đến như vậy.
Quỳnh Anh vẫn ngồi trên xe, lấy chiếc nhẫn từ trong cái hộp cạnh cần số ra nhìn ngắm. Cô mở cửa kính, vung tay lên định đáp đi nhưng một ý nghĩ chợt ngăn cô lại. Cô không đành lòng vứt nó đi. Mà vứt đi hay để lại thì cũng có giải quyết được gì đâu. Nó chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.
Sao mà anh lại lạnh lùng đến thế, sao mà anh không giả vờ như cả hai vẫn còn yêu thương nhau với cô được hay sao? (Ảnh minh họa)
Sếp Thắng gọi điện, nói rằng bên cơ quan sắp sửa có chuyên đề mới rất "hot" phải đi xa một thời gian, anh ta hỏi Quỳnh Anh có muốn theo vụ này không. Nhưng nói xong rồi mới giật mình nhớ ra:
- Anh quên mất cô có chồng. Ở nhà mà lo chồng con đi.
Quỳnh Anh nhìn vào cánh cổng đóng kín của nhà bố mẹ Sơn, cô trả lời rất rõ ràng:
- Em nhận.
- Cô bị làm sao thế? Lương tôi trả cho cô không đủ tiền để nuôi con sau này à?
- Anh biết tính em mà? Em không hợp làm một vợ hiền dâu thảo. Chắc cả đời này em cứ sống thế thôi.
Quỳnh Anh cúp máy rồi gạt số lùi. Thiết nghĩ, nếu như anh đã không muốn thấy mặt cô, thì thà cứ tránh đi còn hơn. Cô đã gây ra lỗi lầm, cho nên cô không còn mặt mũi nào đứng trước mặt anh nữa. Lẽ ra ngày ấy mẹ hỏi cô con muốn lấy chồng không? Cô không nên vội vàng đồng ý.
"Hôn nhân đúng là một nấm mồ!" - Quỳnh Anh thở dài, lái xe rời đi.
…
Buổi tối Sơn tới bệnh viện như mọi khi, mà kỳ lạ thay, lúc anh cần công việc nhất để quên đi mọi thứ thì lại chẳng có công việc nào đổ xuống đầu. Ngày nào cũng phải đóng giả là một trưởng khoa bận rộn rồi lạnh lùng khiến anh dần cảm thấy chán nơi này.
Đã hai ngày nay anh không về nhà, cũng không gặp mặt Quỳnh Anh, không biết lúc này cô có ở nhà không nhỉ? Anh sợ nhìn thấy cô, nhìn được rồi lại không cưỡng được lòng. Sơn không biết giờ đây mối quan hệ giữa hai người là gì? Là vợ chồng, là vợ chồng đã ly thân, hay là chẳng còn gì cả? Cô và anh đang phải sống những ngày tháng khổ cực để đợi được ly hôn ư?
Cộc cộc cộc.
Thảo gõ tay vào cánh cửa, đánh thức Sơn ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô biết dạo gần đây Sơn gặp chuyện gì, và cô cảm thấy một phần trách nhiệm đó là do mình. Cô chưa bao giờ thấy bạn mình buồn đến vậy với chuyện tình cảm của cậu ta. Thường thường, cậu ấy luôn là người biết cân bằng mọi thứ. Nhiều khi còn hơi vô tâm. Vậy mà giờ đây, cậu dễ buồn, dễ lơ đãng. Ngày trước gọi một câu là cậu ta đã quay lại, nhưng giờ gọi đến ba bốn câu cũng chẳng khiến cậu buồn nghe. Rõ ràng là trong lòng đã có chuyện lấn át tất cả các giác quan giao thiệp với bên ngoài. Sơn ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo, thở dài:
- Lại là cậu à?
- Ừ, là tớ, chán nhỉ!
- Tớ không có hứng tiếp chuyện đâu.
- Tớ thì có đấy.
Thảo ngồi xuống chiếc ghế đối diện Sơn. Cô nhìn anh một hồi lâu, rồi nói tiếp:
- Cậu là đồ ngốc!
Sơn không hiểu vì sao mình lại bị mắng, nhưng mà thôi, mắng cũng tốt. Ai đó hãy mắng anh để anh cảm thấy yêu cô là sai lầm đi. Thảo chép miệng:
- Chẳng trách đám con gái từng yêu cậu bỏ chạy hết. Cậu chẳng hiểu tâm tư phụ nữ gì cả.
- Là sao?
- Cậu biết điều phụ nữ cần nhất ở người đàn ông của cô ấy là gì không?
Sơn im lặng, nhưng ánh mắt như đang chờ đợi câu hỏi. Thảo nói tiếp:
- Đó chính là sự tin tưởng. Tớ tin là cô ấy đã có tình cảm với cậu, nhưng không tìm thấy ngọn hải đăng dẫn đường. Cô ấy và cậu giống nhau ở điểm đều cần có một người bên cạnh, nhưng luôn lúng túng để bộc lộ trái tim mình ra. Thành thử cả hai như đang mò mẫm trong bóng tối.
Cô ấy và cậu giống nhau ở điểm đều cần có một người bên cạnh, nhưng luôn lúng túng để bộc lộ trái tim mình ra. (Ảnh minh họa)
"Cậu đang lảm nhảm cái gì thế?" - Sơn tuy miệng nói vậy, nhưng ánh mắt đã nhìn qua chỗ khác như bị nói trúng tim đen.
- Tớ đang khuyên nhủ cậu đấy. Lạy giời lần này đừng có để vuột mất một người nữa.
- Cô ta hôn người khác trước mặt tớ.
- Vậy câu chuyện trước đó là gì?
- Người đàn ông đó đến hỏi cô ấy chọn ai trong hai người bọn tớ.
Thảo nghiến răng, cốc mạnh một cái vào đầu Sơn. Đời cô chưa bao giờ hối hận khi làm bạn với người đàn ông này đến thế. Bao năm lăn lộn trong tình trường của anh ta để làm gì không biết nữa.
- Thế mà cậu cũng để nguyên? Sao cậu không lao lên, túm lấy cổ áo anh ta và đánh cho anh ta một trận? Chính cái sự tỉnh táo quá đỗi của cậu khiến cho cô ấy hoang mang. Và bắt cô ấy phải lựa chọn thật sự. Nếu cậu thể hiện rõ ràng hơn, biết đâu cô ấy đã biết chẳng phải chọn gì cả, vì người cô ấy yêu chính là cậu.
Sơn như hiểu ra vấn đề, nhưng rồi anh lại gục đầu xuống đầy đau buồn.
- Nhưng tớ vẫn tức khi nghĩ đến chuyện đó.
Cứ cho là như thế đi, thì cô ấy cũng đã hôn người khác khi anh là chồng của cô. Hơn hết, lại là lần thứ hai. Sao phụ nữ lại khó hiểu như thế kia chứ? Não bộ của họ được cấu tạo bằng chất liệu thế nào vậy?
- Cậu đừng có lấy cái lòng dạ đàn bà ra mà so sánh, vì đúng là có những lúc chúng tớ làm những điều ngu ngốc thật. Nhưng tớ nghĩ đàn ông các cậu đôi khi nên học cách thoả hiệp với mấy việc làm quá đáng của bọn tớ. Vì bọn tớ bình thường không ngu ngốc thế đâu.
- Thế lúc nào thì mới ngu ngốc?
- Lúc mà trái tim họ không thuộc về họ nữa. Và họ làm mọi cách để bảo vệ cái khoảng trống trong ngực mình. Người mất trí nhất cũng nhận ra, Quỳnh Anh yêu cậu.
Sơn lập tức đứng dậy, vơ lấy cái điện thoại. Anh không quên xoa đầu Thảo như xoa đầu một đứa trẻ.
- Cảm ơn nhé, ngày xưa cậu nên theo học ngành tâm lý.
Thảo lắc đầu nhìn theo Sơn, đúng là khi yêu con người ta trở nên mù quáng hơn.
Nhưng Sơn không biết rằng, khi anh chuẩn bị gọi cho Quỳnh Anh thì cũng là lúc cô đang ở trên máy bay rời khỏi thành phố rồi. Cô là một người luôn đúng deadline, cũng là một kẻ nói được thì làm được. Anh bảo cô biến đi, cô sẽ đi cho khuất mắt anh. Có thể cả đời không ở trước mặt anh nữa cũng được.
Trước những tổn thương gây ra, Sơn và Quỳnh Anh lại một lần nữa xa nhau. Liệu Sơn có tìm được Quỳnh Anh và kết thúc hết những rắc rối giữa hai người? Đón đọc phần 19 truyện dài kỳ: Cưới người dưng. Vào 19h00 ngày 9/12 tại mục Eva Yêu. |