Tôi có thói quen lao vào nhà, bất luận em đang làm gì, tôi cũng ngay lập tức bế thốc em trở lại căn phòng ngủ… Nhưng đêm nay… em đi rồi!
So với bạn bè ở tuổi em, em sướng hơn, hay chí ít là tôi nghĩ em sướng. Trong khi đám bạn của vật lộn để kiếm tiền trụ ở thành phố này thì em có thể ung dung sống trong căn nhà mà tôi thuê cho em. Một căn hộ chung cư sang trọng, đầy đủ và tiện nghi. Một mình em ở đó, không ai làm phiền. Có thể với em, đó là một khoản chi trả khổng lồ, nhưng với tôi nó là khoản tiền nhỏ tôi không mấy để ý đã tiêu vào việc gì. Em cho đấy là sự ban ơn, còn tôi cho đấy là sự công bằng. Em mang tới cho tôi cái tôi cần, đổi lại, tôi phải đáp ứng cái em muốn. Vậy thôi! Cuộc đời công bằng, cuộc tình sòng phẳng!
Tôi bảo em chỉ cần ở nhà, chờ đợi tôi, không cần phải đi làm. Tôi muốn bất cứ lúc nào tôi đến, em cũng sẵn sàng và mỉm cười đón tôi. Nhưng em không chịu. Em nói tôi chỉ đến bên em mỗi tối, còn ban ngày em sẽ đi làm. Em muốn sự đợi chờ có giá hơn và cuộc đời không vô vị. Ừ thì tôi chịu, em nhiều lí lẽ, tuổi trẻ luôn có nhiệt huyết như vậy. Còn tôi, ở tuổi này, nếu có thể, tôi chỉ ước được ở lỳ trong nhà, áp đầu lên người em, nằm nghe một bản nhạc du dương, mặc kệ ngoài kia đấu đá, hơn thua. Tôi muốn lao về vùng bình yên, còn em muốn bước ra ngoài nơi tranh đấu.
Tôi quen em, hình như hơn 3 năm thì phải. Trong một quán ăn, em làm nhân viên ở đó, còn tôi là khách. Em có vẻ ngoài mong manh, mái tóc ngang vai và đôi bờ môi lúc nào cũng ướt. Ngay lần đầu nhìn thấy em tôi chỉ muốn cắn lên làn môi mọng đó. Vậy là tôi làm quen với em… Chừng hơn 3 tháng sau, em đồng ý dọn về căn hộ tôi thuê để chính thức trở thành người tình của tôi.
Gọi em là người tình có phần hơi khập khiễng. Tôi không biết gọi em là gì cho đúng nữa. Tôi chưa có vợ, chưa có người yêu nên không thể gọi em là người tình. Nhưng nếu gọi em là người yêu cũng không hẳn, tôi khao khát và đam mê em nhưng cho em một danh phận như thế e rằng chỉ làm tổn thương em thôi. Hôn nhân của tôi không phải do tôi quyết định, vì thế, thôi em cứ là người tình, một người tình đến trước người mà tôi gọi là vợ nhưng mãi mãi em không thể nào tiến xa hơn.
Đám bạn nói tôi dại khi có vài tháng đã chịu chi tiền cho em, thuê nhà, bao ăn ở… Họ nói tôi bị đào mỏ, bị lợi dụng, không khéo vớ phải ả chẳng ra gì… Tôi cười. Ai cho tôi ngu, tôi chịu. Bởi vì tôi không muốn giải thích. Với tôi, giải thích về tình yêu mà em dành cho tôi là một sự xúc phạm. Em nói như vậy. Em bảo cứ để họ hiểu điều họ muốn, còn cô ấy sống như cách mà cô ấy mong. Vì thế, tôi không muốn giải thích về cái đêm đầu tiên tôi biến em thành đàn bà. Em đã thực sự từ một cô gái thành đàn bà vì em yêu tôi. Thứ đó, không dùng bạc tiền mà hiểu được đâu.
Tôi đã từng hỏi vì sao em đồng ý về sống với tôi như gái bao, chấp nhận cảnh mỗi khi say mèm hay buồn chán, tôi lao đến bên em 1 đêm rồi lại mất hút cả tuần sau đó. Con người em mâu thuẫn. Tâm hồn em thanh tao nhưng cách mà em thể hiện cứ như thể em là loại gái sẵn sàng bán thân vì tiền. Chỉ có tôi biết là không phải thế. Em giải thích rằng: “Chỉ muốn ở bên người mình yêu thôi, thì không cần danh phận. Vì thế em không sợ bị đánh giá. Ở bên anh như người yêu cũng được, như người tình cũng chẳng sao”.
Em có thói quen đứng nấu ăn mỗi khi tôi tới, nhưng thường, tôi chẳng có cơ hội mà thưởng thức món đồ ăn em nấu. Lần nào đến cũng là khi tôi say mèm với những bữa tiệc, tôi lao tới ôm em, bế thốc em vào giường và rốt cục, đêm đó, chúng tôi nằm cuộn mình trong chăn ấm. Khi tôi kể cho em về áp lực cuộc sống, em xoe tròn mắt lắng nghe. Thi thoảng, em vỗ nhẹ vào người tôi ra điều động viên. Hành động đáng yêu đó của em làm tôi thấy buồn cười nhưng nó hữu ích vô cùng.
Em không bao giờ gặng hỏi tôi chuyện: “Rốt cục em là gì của anh”, em nói: “Là gì có quan trọng không? Cứ thấy yêu là đủ?”. Em không bao giờ hỏi: “Anh có định cưới em không?”, vì em nói: “Cưới không phải là cái đích cuối cùng của yêu. Đôi khi nhớ trọn đời mới là sự hoàn mĩ nhất của một cuộc tình”…. Thế nên yêu em tôi không nặng lòng. Cứ hồn nhiên, khi nào nhớ thì tôi đến, bận quá… thì em ở một mình.
Một buổi sáng mùa đông, tôi tỉnh dậy, thấy em ngồi chải tóc bên giường…
- “Sao hôm nay em dậy sớm thế? Em đi làm à?”
Em lắc đầu, đôi mắt em hơi ngấn lệ…
- “Không, em đi…”
Tôi vươn vai, cũng chỉ nghe loáng thoáng lời em nói:
- “Em đi đâu?”
- “Em đi sống cho mình, chứ bên anh sao được nữa”
Tôi khựng lại. Cuối cùng thì em cũng chọn cách ra đi… Người ngoài chắc ngạc nhiên lắm khi em lại tự nhiên bỏ cái “mỏ” tốt như tôi. Hẳn là một số sẽ đoán em tìm được người hơn tôi.
- “Có ai lo cho em chưa?”
Em im lặng!
Tôi biết mình hơi quá. Bởi vì lẽ ra, tôi nên hỏi vì sao em lại đi, vì sao em bỏ anh, chúng mình đang yêu nhau mà… Em biết là tôi không hứa hẹn cưới em, nhưng chí ít tôi cũng nên cố tỏ ra mình tiếc nuối, còn đây, dường như tôi đã dự liệu điều đó. Em tổn thương… Là tại tôi!
Tôi chẳng biết nói gì, lặng lẽ kéo em vào lòng:
- “Bất cứ khi nào em cần anh giúp đỡ, hãy gọi cho anh”
Thực ra, tôi muốn nói một điều gì đó có ý nghĩa hơn. Bao tháng qua, người ta nghĩ em lợi dụng tôi chứ thực chất chính tôi mới là người lợi dụng em. Tôi lợi dụng tình yêu của em để xoa dịu những tổn thương trong lòng mình. Lẽ ra, giờ tôi nên nói: Yêu em mới phải.
Tôi mở lời, nhưng em ngăn lại.
- “Đừng nói khi anh không thể làm gì hơn ngoài lời nói đó. Nó sẽ làm em khó quên hơn và khó sống cho mình. Cứ để em ra đi như thế…”
Tôi rút một khoản tiền trong ví ra, em nhìn tôi mỉm cười:
- “Em không biết anh đại gia tới mức nào, nhưng nếu anh định dùng tiền để mua tình yêu của em thì anh chưa đủ giàu như thế. Còn nếu anh định cưới em vì thương hại thì anh chưa đủ tốt để làm điều đó. Cứ để em đi, như khi em đến… Cuộc tình này, chúng mình không mất, mà được. Và vì chúng ta tự nguyện, nên chẳng ai nợ ai điều gì”.
Hôm đó, là lần cuối tôi gặp em!
Giờ thì tôi sống trong căn hộ từng thuê cho em. Trên chiếc giường từng bên em… tôi thấy trống trải và cô đơn. Tôi hiểu cảm giác đợi chờ mòn mỏi của em…
Có lẽ em nói đúng, “Cưới không phải là cái đích cuối cùng của yêu. Đôi khi nhớ trọn đời mới là sự hoàn mĩ nhất của một cuộc tình”. Phải tới chừng nào, mất bao lâu để tôi quên được em?