Tôi còn nhớ cái khoảnh khắc tôi đạp cửa xông vào với bộ mặt hùng hổ. Tôi đâu có ngờ, người đàn bà nằm trong vòng tay anh lại chính là… cô bạn thân của tôi. Tôi chết lặng. Có lẽ người ta sẽ ngạc nhiên nhiều nhiều…
Chẳng còn bao lâu nữa tôi sẽ lên xe hoa, trở thành vợ của người đàn ông mà tôi yêu hơn 2 năm qua. Những ngày này lẽ ra người sắp làm cô dâu như tôi phải hạnh phúc và xinh đẹp lắm, ấy vậy mà tôi gần như phát điên lên, tối ngày lồng lộn đi rình chồng sắp cưới của mình vì nghi anh phản bội.
Người ta bảo yêu thì phải tin, nếu không tin thì tình yêu đó không nên tồn tại. Nhưng thử hỏi cưới nhau tới nơi rồi mà tôi phải nghe biết bao lời đồn đại về việc anh đang cặp kè với một cô gái khác thì làm sao tôi tin và yên lòng được. Chính vì vậy, tôi gác hết mọi việc chuẩn bị cho cưới xin lại, ngày nào tôi cũng tìm cách đi rình anh, mong sao bắt được quả tang để dạy cho tình địch một bài học.
Người ta bảo yêu thì phải tin, nếu không tin thì tình yêu đó không nên tồn tại. (Ảnh minh họa)
Thế rồi cuối cùng tôi cũng có được thông tin. Tối đó anh kêu đi liên hoan, gặp gỡ đối tác, tôi im lặng không nói gì rồi đi rình. Tim tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy anh rẽ chiếc xe máy vào khu nhà nghỉ ven ngoại thành. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, anh có người con gái khác… Ngày hôm đó tôi xác định, dù đau khổ cũng phải xông vào tận nơi, bắt tại trận và dạy cho ả gái trơ trẽn kia một bài học.
Tôi còn nhớ cái khoảnh khắc tôi đạp cửa xông vào với bộ mặt hùng hổ. Tôi đâu có ngờ, người đàn bà nằm trong vòng tay anh lại chính là… cô bạn thân của tôi. Tôi chết lặng. Có lẽ người ta sẽ ngạc nhiên nhiều nhiều… Bởi nếu là bạn thân thì tôi phải có quyền căm thù cô ta nhiều hơn mới phải. Nhưng tôi chẳng dám làm thế vì… năm xưa, chính tôi đã cướp anh ấy khỏi tay bạn mình.
Cô bạn của tôi yêu anh ấy hơn 3 năm. Sau đó bạn tôi ra nước ngoài du học. Chính những năm tháng này là cơ hội để tôi được tiếp cận người đàn ông mà mình yêu thầm. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cuối cùng anh cũng “đổ” trước tôi. Chúng tôi giấu không công khai tình yêu suốt một thời gian dài vì không biết phải nói thế nào với người bạn kia. Nhưng rồi tôi đã chủ động chia sẻ tất cả. Cô ấy cũng không giận, không hận mà còn chúc tôi hạnh phúc.
Tôi tưởng như thế là xong, nào ngờ giờ cô ấy về nước. Tôi cứ ngỡ hạnh phúc đến tay mình rồi… Vậy mà khi bạn tôi quay về, chồng sắp cưới của tôi đã không cầm lòng được. Tối hôm đó, tôi xấu hổ quay đi. Lần đầu tiên gặp lại bạn trong hoàn cảnh đó, tôi tự thấy mình mới là người thừa. Chồng sắp cưới của tôi nói tôi nên nhắm mắt bỏ qua vì dù sao chính chúng tôi mới là người có lỗi trước với cô ấy.
Tôi biết vậy nhưng lòng buồn vô hạn. Năm xưa tôi cướp anh về tay, giờ hình như tôi chỉ đang có bên mình một cái xác không hồn. Còn bạn tôi thì đắc thắng vì cô ấy hiểu, trong ván bài này, tôi đã thua rồi, dẫu tôi có là cô dâu trong ngày cưới đi chăng nữa.