Kiên say mèm. Lại một đêm nữa hay trở về nhà trong trạng thái không kiểm soát. Kiên còn chẳng nhớ ai đã đưa hắn về nhà… Lần nào cũng vậy.
Đặt Kiên nằm lên giường, Nhung kéo chiếc chăn đắp lên cho Kiên khỏi lạnh rồi lặng lẽ trở vào khu bếp bắc nồi nấu cháo. Nhung cũng chẳng rõ bao giờ Kiên mới dậy, mà dậy rồi liệu có ăn cháo cô nấu không nhưng Nhung vẫn làm. Mọi thứ mà Nhung làm như một thói quen…
Kiên nôn thốc tháo ra đất, ra giường. Nhưng lại lao vào đỡ anh dậy, dọn dẹp. Tới nửa đêm, thấy Kiên ngủ ngon giấc, Nhung mới yên tâm ra về. Cô lặng lẽ rời đi, chốt cửa và đoán rằng, ngày mai tỉnh dậy, chắc gì Kiên đã nhớ những điều hôm nay cô làm cho anh.
***
Kiên tỉnh dậy, đầu đau nhức và toàn thân ê ẩm. Anh mở chiếc điện thoại, nhìn vào cuộc gọi gần nhất. Kiên thở dài. Anh lại gọi cho Nhung. Lần nào cũng thế, chỉ có một số điện thoại đó, vào mọi lúc nguy khốn nhất anh đều gọi cho cô bạn đã chơi 10 năm qua.
Kiên bước vào gian bếp, thấy một mẩu giấy nhỏ được đặt trên bàn ăn. Nhung nhắn lại, nhắc anh bật bếp đun lại cháo cho nóng. Sau một cơn say quả thật lúc nào ruột gan Kiên cồn cào, chỉ muốn có bát cháo nóng ăn cho ấm bụng. Anh làm theo những gì Nhung dặn. Ăn xong bát cháo, Kiên thấy người tỉnh táo hẳn.
Nhung cũng chẳng rõ bao giờ Kiên mới dậy, mà dậy rồi liệu có ăn cháo cô nấu không nhưng Nhung vẫn làm. Mọi thứ mà Nhung làm như một thói quen… (Ảnh minh họa)
Đi làm muộn nửa ngày, Kiên nhận tờ phiếu phạt. Kiên đã quen rồi với những việc đó. Hôm nay, Kiên có một kế hoạch khác, đó là ghé qua thăm Nhung và cảm ơn cô về những gì mà hôm qua Nhung đã làm.
Căn phòng trọ của Nhung ở cách không xa nơi Kiên làm. Anh ghé qua đó sau khi tan sở. Khi Kiên tới nơi, Nhung đang nấu bữa tối:
- “Ơ, đến khi nào thế, sao không vào nhà, ăn gì chưa, tiện tôi nấu luôn?”
- “Uhm, cho ăn ké với nhé”
Nhung mỉm cười sau khi Kiên gật đầu đồng ý.
Suốt cả bữa cơm, Nhung im lặng không nói gì, cô chỉ chăm chú vào chiếc tivi đang phát bộ phim.
- “Hôm qua cảm ơn Nhung nhé, không có Nhung chắc tôi chết mất xác ở đâu rồi cũng nên”
- “Uhm, khách sáo quá, ơn huệ gì, ăn cơm đi. Tôi cũng quen với mấy việc thế rồi chứ có phải lần đầu đâu”.
- “Nhung mệt vì tôi lắm nhỉ?”
- “Uhm, mệt. Biết thế sao không sống tử tế cho tôi nhờ”
Kiên cúi gằm mặt xuống, gắp vài hạt cơm đưa lên miệng một cách uể oải:
- “Nhiều lúc tôi cứ cảm giác mình như người điên vậy. Chẳng hiểu sao tôi cứ thích làm khổ mình như thế. Giá mà…”
Nhung lặng người. Cô cầu mong Kiên nói trọn vẹn câu nói đó, nhưng anh bỏ lửng…
***
Nhung lựa bộ đồ đẹp nhất và chờ đợi Kiên tới đón. Cô tự hỏi mình đang làm điều gì thế này? Tại sao Kiên cứ như một ám ảnh của đời cô, dù chưa bao giờ cô cảm thấy mình được nhận lại một chút ân tình. Vậy mà mỗi lần Kiên nhờ, Nhung lại gật đầu đồng ý, chỉ cần Kiên gọi, chẳng bao giờ Nhung có thể khước từ.
Tại sao Kiên cứ như một ám ảnh của đời cô, dù chưa bao giờ cô cảm thấy mình được nhận lại một chút ân tình. Vậy mà mỗi lần Kiên nhờ, Nhung lại gật đầu đồng ý, chỉ cần Kiên gọi, chẳng bao giờ Nhung có thể khước từ. (Ảnh minh họa)
Kiên xuất hiện trước cổng của nhà Nhung trong bộ dạng thật bảnh bao. Nhung bước tới, dịu dàng và e ấp:
- “Ơ… hôm nay… trông đẹp nhể”
Đôi má Nhung ửng đỏ vì lời khen ngợi chẳng đầu, chẳng cuối của Kiên.
- “Vậy bình thường Nhung xấu lẳm hả?”
- “Không phải thế, nhưng hôm nay đẹp khác thường”.
Nhung lên chiếc xe máy của Kiên. Cả một đoạn đường dài, Nhung im lặng. Kiên len lén kéo tay cô quàng qua eo mình.
- “Sao ngồi xa thế, ôm vào Kiên đi, không lạnh đấy. Vả lại, đóng vai người yêu thì phải thế trông mới giống chứ”
Nhung không rụt tay lại, cô ngượng ngùng ôm lấy vòng eo của Kiên. Làm bạn bao năm, nhưng những cử chỉ tình cảm này, Kiên và Nhung chưa bao giờ dùng để đối xử với nhau.
Cuối cùng cũng tới nơi, Nhung thấy tim mình thổn thức và run run. Kiên bước đến từ phía sau, nắm lấy bàn tay Nhung tình tứ:
- “Vào thôi em…”
Đây là lần đầu tiên Nhung nghe thấy những lời ngọt ngào đó thốt ra từ Kiên. Cô vẫn có cảm giác lâng lâng như người trong mơ.
Hôm nay là ngày người con gái mà Kiên yêu đi lấy chồng. Với Kiên, đó là nỗi đau quá lớn khiến anh suy sụp suốt thời gian qua. Ngần ấy thời gian, nếu không có Nhung, chẳng hiểu đời Kiên sẽ trôi theo hướng nào. Ngay cả tới lúc này, anh cũng vẫn phải nhờ Nhung để cứu rỗi cho cái danh dự cuối cùng còn lại.
Rời khỏi đám cưới với tâm trạng nhẹ lâng lâng trong lòng. Kiên đảo mắt khắp nơi tìm Nhung. Thì ra, cô lặng lẽ đứng nép mình ở một góc khuất…
"Có lẽ một đứa con gái như mình, một đứa con gái từng bị gã đàn ông khác chà đạp lên thân thể không đáng để lưu lai một chút gì tốt đẹp trong tâm trí Kiên đúng không? Một lời yêu Nhung cũng không dám nói vì chưa bao giờ Kiên coi mình như một người đàn bà…” (Ảnh minh họa)
- “Nhung, sao thế? Sao lại đứng đây một mình?”
- “À… mình… không sao cả. Chúng ta về thôi”.
Trên đường về, Nhung chủ động đưa tay ôm lấy Kiên. Nhung dựa đầu vào vai anh, tự nhiên, nước mắt tuôn rơi:
- “Mọi chuyện qua rồi, giờ chúng mình… lại là bạn đúng không? Mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà thôi, phải không?”
Kiên im lặng cho tới khi thấy Nhung bật khóc. Anh dừng xe, quay lại nhìn Nhung:
- “Nhung sao thế?”
- “Có bao giờ, Kiên thử quay đầu nhìn lại, xem Nhung đang nhìn Kiên thế nào không? Gần 10 năm qua, lúc nào Nhung cũng lặng lẽ sau lưng Kiên, nhưng chẳng bao giờ Kiên thấy mình đúng không? Có lẽ một đứa con gái như mình, một đứa con gái từng bị gã đàn ông khác chà đạp lên thân thể không đáng để lưu lai một chút gì tốt đẹp trong tâm trí Kiên đúng không? Một lời yêu Nhung cũng không dám nói vì chưa bao giờ Kiên coi mình như một người đàn bà…”
Nước mắt Nhung cứ thế trào ra… Đây là lần đầu tiên Nhung dám nói với Kiên những lời này. Kể từ sau cái lần Nhung bị hãm hại bởi một gã đàn ông tồi tệ, thân thể hoen ố, cô giấu nhẹm tình yêu của mình vào trong lòng mà không dám thổ lộ. Kiên thì vẫn vậy, vô tâm và không đoái hoài, anh không nhận ra tình yêu mà Nhung dành cho mình.
Nhung xuống xe, vẫy một chiếc taxi và chạy trốn khỏi Kiên. Còn Kiên đứng lại… sừng sờ!
(Ảnh minh họa)
Nhung tránh mặt Kiên. Cô không đủ can đảm để đối diện với Kiên sau khi đã thú nhận lòng mình. Nhung cũng không hiểu vì sao ngày hôm đó cô lại quyết định nói ra tất cả sau gần 10 năm chôn giấu trong lòng vì mặc cảm quá lớn. Nhung rời bỏ thành phố này đi, để quên đi mối tình này, để chôn những nỗi đau mà cô đã trải qua.
Kiên biết Nhung sẽ đi xa, nhưng anh cũng không dám tìm Nhung. Anh sợ sự xuất hiện của anh lúc này làm cho Nhung bị tổn thương. Giá mà Kiên có thể nói với Nhung một điều rằng, cô quá tốt và đáng được yêu thương, yêu thương một cách thực sự. Anh không muốn nhận lời yêu Nhung chỉ để an ủi trái tim đau đớn của cô khi mà anh không hề yêu cô. Tình yêu là thứ không ai có thể khống chế được, vì thế, dù xót xa và thương Nhung nhiều đến mấy, anh cũng không thể lừa dối tình cảm của cô và nhận mình yêu Nhung được. Đó là lí do dù anh biết tình cảm của Nhung nhưng không hồi đáp! Thậm chí còn cố làm những điều tồi tệ để cô thấy đớn đau mà từ bỏ thứ tình yêu tuyệt vọng này.
Thôi thì, cứ để Nhung đi, một chân trời nào đó, sẽ có một người yêu Nhung thật lòng chứ không phải thứ tình yêu thương hại mà lúc này anh có thể trao cô.