Bờ môi của Minh Khôi run run khi chạm vào Băng Tâm nhưng anh cố tỏ ra như một kẻ cuồng tình để cô không cảm nhận thấy rằng chính anh cũng đang lo sợ.
Một nửa đời lưu lạc, dấu bóng hình nhau trong trái tim… Một nửa đời tiếng yêu nín lặng. Có những thứ ái tình, những bóng hình càng cố quên đi lại càng nhớ… Những sự chờ đợi trong vô vọng, những lòng tốt được trân trọng những không thể đáp đền bởi tình yêu… Trải qua những bể dâu trong đời, tình yêu có thể nào quay lại? Số phận của những con người đã vì nhau mà dứt tình, của những người vì nhau mà chờ đợi rồi sẽ đi về đâu? Yêu đôi khi cần dũng cảm nói ra nhưng cũng cần dũng khí để từ bỏ. Cái kết nào chờ họ sau những tháng ngày trái tim lạc lối? |
Lạc nhau một nửa cuộc đời (P1)
Lạc nhau một nửa cuộc đời (P2)
- “Chị Băng Tâm!!! Chị Băng Tâm!!!”
Băng Tâm giật bắn mình sau tiếng gọi của Thảo Trang.
- “Chị sao vậy? Có chuyện gì mà trông chị như người mất hồn vậy. Này nhé, kể lúc trong phòng họp đến giờ, chị lạ lắm nhé. Á à, có phải chị đã chết mê, chết mệt giám đốc trẻ tuổi của chúng ta rồi không? Khai ra mau… Thế mà cứ chê em…”
Mặc cho Thảo Trang huyên thuyên đủ điều, Băng Tâm chẳng nghe thấy bất cứ lời nói nào của cô bé. Trong đầu cô bây giờ chỉ có những hình ảnh của 7 năm trước mà thôi.
Từ một góc phòng, Kiến Bình đứng lặng nhìn Băng Tâm.
***
Minh Khôi ngồi quay lưng lại phía cửa. Chiếc ghế tại phòng làm việc đang hướng về cửa sổ, anh ngồi trầm ngâm không nói một lời. Anh không biết phải nói gì và nói với ai về cảm giác lúc này trong lòng mình. Anh đã nghĩ về ngày gặp lại, anh đã hình dung ra đủ tình huống khi anh gặp người con gái ấy nhưng anh không nghĩ lại nhanh đến vậy và lại như thế này.
Tim Minh Khôi cảm thấy nhói buốt. Anh ước gì mình có thể trốn vào một góc nào đó và mặc bản thân mình với sự yếu đuối. Nhưng không được, anh của ngày hôm nay đã khác 7 năm trước. Anh không thể để lộ cái bộ mặt đầy những bi thương trong ngày đầu tiên nhận chức giám đốc được. Anh đã chấp nhận quay về, nghĩa là anh chấp nhận đón mọi thứ dù cho nó có như thế nào đi chăng nữa.
Anh không thể để lộ cái bộ mặt đầy những bi thương trong ngày đầu tiên nhận chức giám đốc được. Anh đã chấp nhận quay về, nghĩa là anh chấp nhận đón mọi thứ dù cho nó có như thế nào đi chăng nữa. (Ảnh minh họa)
Cộc!!! Cộc!!! Cộc!
- “Mời vào!”
Minh Khôi quay ghế trở lại, ngồi nghiêm nghị tại bàn làm việc của giám đốc. Thư Kỳ bước vào với nụ cười tươi trên gương mặt:
- “Chào giám đốc! Ngày đầu tiên thế nào? Ổn cả chứ?”
- “Thôi đi, cậu không nhất thiết phải ưng hô như vậy khi chỉ có hai chúng ta. Nghe kì lắm”
- “Như thế sao được. Mình vừa mới đi phổ biến với nhân viên về quan điểm làm việc của giác đốc mới. Rằng… “Anh ấy rất hòa đồng với mọi người nhưng tại nơi làm việc không có bất cứ mọi mối quan hệ thân quen nào hết… Giờ cậu lại nói thế là sao đây?”
- “Vậy được, thư kí Thư Kỳ, cô có gì cần nói thì bắt đầu đi. Tôi là giám đốc và không có nhiều thời gian để vòng vo”
Cả hai cùng bật cười với kiểu nói chuyện này. Thư Kỳ nhanh chóng quay trở lại với câu chuyện:
- “Ngày đầu tiên cậu thấy thế nào?”
Minh Khôi trầm tư đôi chút:
- “Nói chung là khá ổn. Cảm ơn cậu!”
“Cô gái ban nãy có vấn đề gì không? Mình thấy cô ấy cứ…”
- “Không sao… Mình đoán cô ấy nhận nhầm người thôi, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề quá làm gì. Mà cô ấy làm ở phòng nào nhỉ?”
- “Phòng Nghiên cứu dự án”
- “Uhm, cảm ơn cậu!”
- “Tối nay mình đi ăn cùng nhau nhé… Mình biết một chỗ này rất tuyệt” – Thư Kỳ không ngần ngại đưa ra lời mời.
- “Mình xin lỗi. Để mai nhé, tối nay mình phải về gặp bố. Hơn nữa, mình cũng hơi mệt…”
- “Uhm, mình quên mất điều đó. Cậu nghỉ ngơi đi nhé. Mới về nước, lệch múi giờ nên mệt cũng là đương nhiên. Cậu nhớ ăn tối đầy đủ nhé. Chúc cậu có một buổi tối bình an nhé”.
Cái lời chúc “Bình an” của Thư Kỳ người ngoài nghe thì thấy lạ chứ Minh Khôi thì hiểu ý nghĩa của điều đó. Rõ ràng, những cuộc đối thoại với bố chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng với anh.
Thư Kỳ toan bước ra khỏi văn phòng, bất chợt Minh Khôi cất tiếng gọi:
- “Khoan đã, có chút việc này mình muốn nhờ cậu”
- “Có việc gì thế? Chuyện cá nhân à?”
- “Uhm, cá nhân. Cậu tìm giúp mình một thám tử tư, chuyên nghiệp nhé”
- “Để làm gì vậy?”
- “Giúp mình đi. Cảm ơn nhiều”
Nhưng gì mà Minh Khôi nói chỉ có bấy nhiêu và Thư Kỳ biết cô không nên cố gắng gặng hỏi cái điều mà anh đã không muốn nói ra. Ruột gan cô bỗng nóng như lửa đốt. Cô có cảm giác anh đang muốn tìm thông tin về người con gái ấy. Cái người con gái đã khiến Minh Khôi hồn bay phách lạc suốt 7 năm qua. Một cảm giác khó chịu cứ lan ra trong người Thư Kỳ. Cô thấy mình vô lí nhưng không thể kiểm soát nổi nỗi bực tức này.
Một cảm giác khó chịu cứ lan ra trong người Thư Kỳ khi cô có cảm giác Minh Khôi muốn biết mọi thông tin về người con gái mà anh từng yêu. Cô thấy mình vô lí nhưng không thể kiểm soát nổi nỗi bực tức này. (Ảnh minh họa)
***
Văn phòng vào lúc cuối ngày yên tĩnh lạ thường. Mọi người đã về gần hết, Minh Khôi đoán là như vậy. Anh kéo tấm che cửa sổ lên để nhìn thấy thành phố, để hít hà làn gió tự nhiên thổi vào…
Trong tâm trí của anh, tất cả mọi thứ để hiện lên bóng hình người con gái ấy. 7 năm qua, chưa bao giờ anh ngừng nhớ, chỉ là anh cố giấu nó thật kín cho riêng mình. Ngày hôm nay, mọi thứ bắt đầu lại trỗi dậy trong lòng. Tại sao chứ? Tại sao phải là lúc này? Là nơi đây? Cuộc đời éo le hay nhân duyên ngang trái đã khiến hai người gặp nhau trong tình cảnh trớ trêu đến vậy?
Minh Khôi nén một tiếng thở dài rồi quay trở lại với thực tại. Anh tắt điện, rời khỏi văn phòng. Tối nay anh có một cuộc gặp gỡ quan trọng, với người đàn ông mà anh gọi bằng bố.
Minh Khôi lái chiếc ô tô màu đen từ tầng hầm lên con đường trước cổng công ty. Anh đi khá chậm và bất chợt giật mình khi đứng trước đầu mũi xe của anh là bóng dáng một người con gái.
Tiếng xe phanh cháy mặt đường, Minh Khôi bước vội xuống xe:
- “Cô làm gì vậy hả?”
- “Giờ thì em có thể nói chuyện với anh rồi chứ? Không phải với tư cách nhân viên và giám đốc mà với tư cách của hai kẻ nợ tình nhau? Anh có còn định nói chúng ta không quen nhau?” – Băng Tâm chặn trước mũi xe của Minh Khôi. Đôi mắt cô ầng ậc nước, sẽ chỉ mất vài giây nữa thôi, nó sẽ trào ra, ướt nhòa và cay đắng.
Minh Khôi cảm thấy khó thở, lồng ngực đập thình thịch và cổ họng nghẹn ắng lại. Anh đau... và có cảm giác như mình sắp gục xuống khi nhìn thấy người con gái mà anh từng yêu đang đứng trước anh, tiều tụy và bi lụy. Anh không dám nhìn vào đôi mắt người con gái đứng đối diện với mình. Anh ngó lơ đi nơi khác và tiếp chuyện bằng một thái độ dửng dưng đến lạnh lùng:
- “Cô có chắc rằng chúng ta quen nhau?”
- “Lẽ nào không phải? Anh nghĩ rằng có người thứ 2 trên đời này có thể mang lại nỗi đau đớn tột cùng cho em đến như vậy hay sao? Em đã...."
Băng Tâm còn chưa nói hết câu, Minh Khôi lao đến, anh bám riết lấy bờ vai gầy mảnh khai của Băng Tâm và ghì chặt cô. Anh đặt lên đôi môi Băng Tâm một nụ cuồng nhiệt. Nó vừa ngọt ngào vừa mặn đắng. Giữa con phố đã vắng người qua lại, Minh Khôi như chưa bao giờ được yêu nhiều đến thế.
Bờ môi của Minh Khôi run run khi chạm vào Băng Tâm nhưng anh cố tỏ ra như một kẻ cuồng tình để cô không cảm nhận thấy rằng chính anh cũng đang lo sợ. Bị bất ngờ, Băng Tâm muốn đẩy anh ra nhưng nỗi nhớ nhung và tủi hờn của 7 năm xa cách đã làm cô mềm nhũn lại. Cô mặc kệ tất cả, nhắm mắt và tận hưởng nụ hôn cuồng si ấy, cô mặc kệ ngày mai duyên phận sẽ đặt cô và người đàn ông này vào đâu. Chỉ cần giờ đây, anh đang làm sống dậy cái cảm giác mà 7 năm qua cô đánh mất. Vậy là đủ. Có cảm giác đó là nụ hôn dài như quãng thời gian biệt tăm giữa hai người. Nước mắt Băng Tâm rơi, chẳng rõ là nước mắt của niềm hạnh phúc hay sự khổ đau, nhưng nó cứ trào ra, ướt cả nụ hôn ngày gặp lại.
- "Sao? Chừng ấy là đủ với cô chưa?"
Minh Khôi buông thõng đôi tay trên vai Băng Tâm xuống, nhìn cô đầy khiêu khích và châm điếu thuốc hít hà, phả vào không gian làn khói bảng lảng như trêu ngươi sự kiên nhẫn của người đối diện.
Đôi mắt Băng Tâm vẫn không ngừng rơi lệ. Cô nhìn Minh Khôi chừng chừng mà không cất nổi một lời oán giận.
- "Sao? Cô còn muốn nhiều hơn thế à? Nếu cô muốn, đêm nay tôi có thể cùng cô... Dẫu sao chúng ta cũng là tình xưa nghĩa cũ. Chẳng phải việc bắt thân, tìm cách nối lại của cô là vì cái thân phận quá lí tưởng hiện tại của tôi sao?"
Bốp!!!
Băng Tâm trút mọi sự tức giận vào một cái tát. Gương mặt ấy, những ngày cô từng nâng niu và vuốt ve, cảm thấy yêu thương và che chở, giờ đây chỉ còn là một nỗi căm hờn... Anh vừa mang lại cho cô chút cảm giác của những ngày mặn nồng, thứ tình yêu mà 7 năm qua cô khóa kín chờ ngày anh mở. Nhưng không, anh đã không còn là Minh Khôi mà cô từng quen...
Bờ môi của Minh Khôi run run khi chạm vào Băng Tâm nhưng anh cố tỏ ra như một kẻ cuồng tình để cô không cảm nhận thấy rằng chính anh cũng đang lo sợ (Ảnh minh họa)
Cô quay đầu bước đi bỏ lại đằng sau mình một người đàn ông cũng đang cố gồng lên chịu đựng nỗi đau, chỉ là, cô có quyền thể hiện nỗi đau đó, còn anh chỉ có quyền cho người khác tin rằng mình tàn nhẫn.
Bầu trời bỗng chuyên cơn giông, tiếng gió giật mạnh, tia chớp đánh sáng cả một góc trời. Cô lầm lũi bước trong cơn mưa đêm dữ dội. Nước mưa táp vào mặt, rát và mặn. Giá mà cô có thể gột rửa hết những nỗi buồn cùng cơn mưa ấy. Nhưng nó vẫn nằm lại, vẫn ở trong tim căng đầy…
Minh Khôi nhìn theo bóng dáng Băng Tâm mà cảm thấy trái tim mình như có ai bóp nghẹn. Anh muốn gào thét, muốn đập phá để xóa đi cái cảm giác tột cùng đau khổ này. Ít ra thì Băng Tâm còn có thể nói mình đau tới thế nào, còn anh, ngay cả cái quyền được yếu đuối cũng không có.
Minh Khôi ngồi lại vào xe. Anh phóng xe vọt lên phía trước… Nhìn qua gương chiếu hậu, anh chỉ thấy một cô gái mỏng manh đang đội cơn mưa ra về. Trái tim anh tan nát… Nhưng anh phải đi thật nhanh vì anh chẳng có tư cách gì để dừng lại...
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi tiếp phần 3 của truyện Lạc nhau một nửa cuộc đời trên Tình yêu giới tính vào ngày 19/5