Mẹ người yêu hỏi "học hết lớp mấy" tôi đáp 1 câu khiến bà tái mặt

Ngày 25/11/2018 11:20 AM (GMT+7)

Tôi đã tính toán rất nhiều, tôi biết nếu tôi lấy anh tôi sẽ có một cuộc sống không quá lo lắng về tiền bạc nhưng lấy rồi sao, giàu rồi sao… tôi sẽ không hạnh phúc, đó là điều chắc chắn.

Học hết lớp 9 tôi nghỉ học, nhà tôi nghèo, nghèo lắm, không phải vì cờ bạc, ăn chơi hay lười nhác nên nghèo mà vì bố mẹ tôi vỡ nợ, bị tai nạn… vận đen áp vào nhà tôi khiến mọi thứ đúng nghĩa “không còn đường ngóc dậy”. Bố mẹ tôi nói có chết cũng lo cho tôi đi học, nhưng dưới tôi còn 2 em, là con cả, lại là đứa lớn nhất trong nhà, tôi đâu đành lòng.

Ngày làm hồ sơ lên lớp 10, tôi trốn trong góc khóc như mưa. Tôi học giỏi, 9 năm đi học đều là học sinh giỏi, luôn đứng đầu lớp, top 3 của trường. Tin tôi bỏ học khiến thầy cô tiếc nuối, bạn bè thương hại. Thầy cô đến tận nhà động viên bố mẹ cho tôi đi học rồi nhà trường sẽ hỗ trợ nhưng tôi đã quyết. Đêm đó tôi lên xe vào Sài Gòn ở cùng 1 người dì của mẹ. Tôi bắt đầu đi làm từ đó.

Mẹ người yêu hỏi amp;#34;học hết lớp mấyamp;#34; tôi đáp 1 câu khiến bà tái mặt - 1

Tôi đã làm đủ mọi việc kể từ ngày bước chân lên Sài Gòn. Ảnh minh họa.

Tôi làm đủ việc, từ rửa bát, nhặt rau, cho tới công nhân, bán hàng… chẳng có việc gì tôi chưa thử qua. Hàng tháng tôi chi tiêu tiết kiệm nhất có thể để gửi tiền về cho bố mẹ trả nợ, lo cho 2 em ở nhà. 3 năm liên tiếp tôi 1 cái áo mới cũng không dám mua, 5 năm không đủ tiền về ăn tết cùng gia đình. Tôi gần như đi biệt tăm như vậy, chỉ tiền là vẫn gửi về đều đều…

Nhà tôi bắt đầu vực lại, bố mẹ tôi trả nợ, các em cũng đi học đầy đủ, tôi lúc này cũng đã làm quản lý cho 1 cửa hàng thời trang nhỏ - với người khác thì bình thường, nhưng với 1 đứa ít học như tôi đây đã là thành tựu rồi.

5 năm lo cho người khác, đến lúc mọi thứ ổn định tôi mới dám nghĩ tới bản thân, việc đầu tiên là tôi đăng ký học bổ túc đêm để lấy bằng cấp 3. Tôi ham học, ngày đi học đầu tiên tôi xúc động đến phát khóc. Tôi tưởng tượng nếu nhà mình không phá sản, nếu tôi tiếp tục đi học, tiếp tục học lên đại học, cuộc đời tôi sẽ ra sao. Càng nghĩ càng tủi.

Rồi tôi gặp anh, anh là thầy giáo ở lớp bổ túc tôi học, anh hơn tôi 3 tuổi. Anh hiền lành, không đẹp trai nhưng tốt tính. Ngoài giờ dạy anh có kinh doanh cửa hàng ăn, tạm gọi có của ăn của để. Nhà anh cả nhà làm công chức, có nhà, có đất ở Sài Gòn này.

Tôi và anh yêu nhau 3 năm thì anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, lúc này tôi đã học xong, tôi muốn học lên đại học, hoặc cao đẳng. Anh ủng hộ tôi nhưng cũng muốn có 1 thứ gì đó kiểu như “giao kèo” để yên tâm về nhau. Tôi đồng ý về ra mắt, cũng đưa anh về nhà gặp bố mẹ.

Nhà anh đúng như anh nói, cơ bản, có điều kiện, kinh tế không phải tính toán quá nhiều. Mẹ anh là người khó tính nhất trong nhà, dưới anh còn 1 cô em gái. Khi mẹ anh hỏi tôi học đại học trường nào, tôi đã ấp úng không thể trả lời. Tôi nói tôi không học đại học, sắc mặt bà khác hẳn. Cả bữa ăn sau đó bà không nói với tôi một lời.

Tôi hiểu ý, nhưng nghĩ sau này đây sẽ là gia đình mình, hơn nữa thời đại này, một đứa con gái còn chưa học hết cấp 3 quả là hiếm, thế nên tôi không trách bà, tôi còn thấy bà phản ứng như thế không sai, chỉ là đứng dưới góc độ của tôi, tôi thật sự tổn thương.

Sau bữa đó, mẹ anh không hề đả đụng đến việc cưới xin của chúng tôi, tôi không vội nên cũng không nghĩ nhiều. Một hôm, mẹ anh gọi tôi, bảo tôi đến nhà. Lúc này, anh đang đi làm nên chỉ có mình tôi qua. Tôi dự cảm không lành nhưng không thể chối.

Vừa ngồi xuống ghế, em gái anh không thèm chào hỏi đã nguýt tôi 1 cái dài rồi nói với mẹ anh “mẹ gọi chị ta đến làm gì” - hẳn là nó gọi tôi là “chị ta”. Bà ngồi nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Học không hết cấp 3 mà phong thái của cô cũng hay thật, cứ như con nhà giàu vậy. Mặt hếch cả lên trời”.

- Cô nói thật đi, cô học hết lớp mấy. Tôi nghe nói cô còn chưa học hết lớp 12? Thời này làm gì có ai còn không học nổi trung học, 1 là quá ngu, 2 là quá nghịch. Cô thuộc trường hợp nào? - mẹ anh nói thêm.

Thật ra, 8 năm qua những câu như thế này tôi nghe không thiếu, nhiều người đến tán tỉnh rồi bỏ đi cũng vì lăn tăn tôi học không hết cấp 3 thì sau này lấy về làm ăn gì để nuôi thân. Nực cười là ở chỗ, 8 năm qua tôi không chỉ nuôi thân, còn nuôi người khác, cớ sao có người lại nghĩ không học là bất tài vô dụng.

Nghĩ lại tất cả, nếu bà không muốn 1 đứa con dâu ít học như tôi, tôi cũng không ép. Bao năm nay tôi đã học được cách bằng lòng và buông bỏ. Không có anh tôi vẫn sẽ sống, tôi là thân thể độc lập, không phải cây tầm gửi để phải nối cuộc đời mình vào kẻ khác, mặc cho họ chà đạp.

Nghĩ vậy, tôi đáp:

- Cháu học hết lớp 12, có bằng giỏi ạ, sắp tới cháu cũng sẽ học lên đại học. Nhưng mà bác, cháu nghe nói bác chưa học xong cấp 3, bác mua bằng ở đâu, giờ họ còn bán không ạ, cháu định mua để tiện cho công việc rồi đi học sau.

Nghe xong câu đó mặt bà tái mét, ấp úng không nói thành câu. Tôi đứng dậy xin phép ra về. Chuyện sau này có lẽ phải để ông trời quyết định.

À tại sao tôi biết bà chưa có bằng, vì anh từng nói mẹ anh cũng học hết cấp 2, thời đó khó khăn học vậy là được rồi. Sau này lấy bố anh nên chạy bằng, mua bằng cấp 3, rồi học lên trung cấp, cao đẳng.

1 người cũng giống tôi, lấy quyền gì miệt thị tôi. Hay vì bà là mẹ anh, bà có quyền?

Anh nhất quyết chia tay vì chiếc áo ngành, 2 tuần sau sự thật phơi bày khiến tôi ghê tởm
Chỉ vì chiếc áo giống "Quỳnh búp bê" mà tôi bị anh khinh miệt, chửi mắng như gái ngành. Thế nhưng, sự thật sau đó lại hoàn toàn khác.
V.H
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tâm sự