Lại một mùa Valentine nữa đi qua mà anh đơn độc. Đó là cái giá mà anh phải trả cho hành động sai lầm, không biết trân trọng tình yêu của mình.
Người người đang chuẩn bị chào đón ngày Valentine – Ngày dành cho những đôi tình nhân. Cái khoảnh khắc khiến người ta muốn yêu thương và được yêu thương thật nhiều, để người mình yêu hiểu được tình cảm chất chứa trong lòng.
Có lẽ trong những ngày mùa đông lạnh giá này, trong cái không khí ngập tràn tình yêu, người ta không muốn nghĩ về những điều buồn, những kỉ niệm tiếc nuối. Nhưng với anh, đêm nay lại là một kí ức khiến anh không thể nào quên. Vì đó là lúc, anh mất em.
Mình đã chia tay 3 năm rồi nhưng những kỉ niệm về em, anh chưa bao giờ nguôi ngoai. Anh khóa chặt lòng mình chưa đón nhận ai cũng là vì chưa thể quên em. Là vì anh có lỗi, vì anh là kẻ quá vô tâm và hời hợt nên đã làm em phải khổ. Anh đã buông lời tán tỉnh với quá nhiều cô gái nên trái tim của em bị tổn thương vì anh quá nhiều. Anh luôn bao biện cho hành động thiếu chung thủy của mình bằng lí lẽ: “Quan trọng là anh yêu em, như thế là đủ rồi. Đàn ông tránh sao được những phút trăng hoa”.
Em đã vì yêu anh mà chấp nhận quá nhiều. Em cố gắng để thay đổi con người anh bằng tình yêu thuần khiết mà em có. Nhưng khi con người ta được sống trong hạnh phúc đủ đầy, người ta lại càng không biết trân trọng điều đó. Và anh cũng đã phạm phải sai lầm đó. Em càng yêu anh, càng tha thứ cho anh thì anh càng lầm đường lạc lối. Anh chỉ dừng lại, ngoái nhìn phía sau và biết rằng không còn em nữa khi em quyết định buông tay anh giữa con đường tình.
Anh chỉ dừng lại, ngoái nhìn phía sau và biết rằng không còn em nữa khi em quyết định buông tay anh giữa con đường tình. (Ảnh minh họa)
Đó là một đêm Valentine. Em điện thoại cho anh bằng giọng nói nghẹn ngào: “Em muốn chia tay anh ạ! Em muốn chấm dứt tất cả vào cái ngày mà bao người dành cho người mình yêu những điều ngọt ngào nhất. Em đã chịu đựng quá đủ rồi. Em không muốn làm cho trái tim mình đau đớn thêm nữa. Hãy chia tay đi”. Anh vẫn là kẻ vô tâm, anh nghĩ rằng đó chỉ là một câu hờn dỗi. Những ngày sau đó anh cũng không liên lạc vì anh tin rằng em yêu anh, em sẽ tìm anh. Lời chia tay của em chỉ là sự nóng giận nhất thời mà thôi.
Vậy mà em đã đi thật…
Hơn 3 năm, những ngày mùa đông với anh lạnh hơn thật nhiều và những ngày Valentine trở nên đáng sợ với anh. Nó làm anh nhức nhối khi nghĩ về em, nghĩ về một người con gái đã yêu anh hơn bản thân mình vậy mà anh đã phụ bạc em. Anh đã tìm em nhiều lần, gạt bỏ sĩ diện để cầu xin em tha thứ nhưng vẫn nhận về một lời khước từ. Em không tha thứ, đơn giản là vì em không còn muốn gắn bó với một người đã từng làm em tổn thương quá nhiều như anh. Em không còn muốn cho anh thêm cơ hội. Mọi sức chịu đựng đều chỉ có một giới hạn nhất định và sự tha thứ không phải là một món quà luôn tồn tại mãi mãi.
Anh sẽ không để cho người mình yêu phải học cách tha thứ vì anh sẽ không phạm sai lầm thêm một lần nữa. (ảnh minh họa)
Khi còn em bên cạnh, những ngày Valentine với em luôn có những nỗi tủi hờn. Anh không có những điều ngọt ngào dành cho em mà thậm chí còn khiến em đau lòng vì sự trăng hoa của mình. Em đã cố gắng chấp nhận con người anh cho tới ngày em không thể chịu đựng thêm được nữa. Và đớn đau thay, khi em ra đi anh mới nhận ra rằng mình yêu và cần em đến nhường nào…
Lại một mùa Valentine nữa đi qua mà anh đơn độc. Đó là cái giá mà anh phải trả cho hành động sai lầm, không biết trân trọng tình yêu của mình. Anh cũng biết đến bao giờ anh mới lại nắm tay một người con gái nào đó đi trong đêm tình yêu này nhưng nhờ có em, anh hứa rằng sau này, dù là ai, anh cũng sẽ yêu thật lòng và chỉ 1 người đó mà thôi. Anh sẽ không để cho người mình yêu phải học cách tha thứ vì anh sẽ không phạm sai lầm thêm một lần nữa.